Nhưng bây giờ Đường Dũng bị yêu thần bắt đi, Diệu Diệu cũng bị hôn mê, tôi không còn đường lui nữa. Cho dù thật sự có người bố trí bẫy thì tôi cũng chỉ có thể lao vào, không cách nào quay đầu.
Tôi cùng Giao tiên bay rất nhanh trong không trung, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả máy bay, đại khái bay chừng một giờ thì Giao tiên bắt đầu hạ dần xuống.
Đây là một ngọn đồi, xung quanh ngọn đồi còn chăng dây cách ly tạo thành một vòng tròn thật to. Chẳng qua đám dây cách ly kia nhìn qua đã cũ nát rách rưới không chịu nổi, bây giờ đều đã đổi thành màu đen.
Nơi này từng ngọn cây cọng cỏ tôi thấy tương đối quen mắt, chớp mắt liền nhận ra vị trí nơi này, lại là mộ Võ Tắc Thiên mà tôi đã từng suýt chút nữa thì chết.
“Sao chúng ta lại tới…” Tôi theo bản năng muốn hỏi Giao tiên vì sao lại tới đây, nhưng tôi nói tới nửa chừng liền bừng tỉnh hiểu ra: “Chẳng lẽ… thân thể kiếp trước của tôi chính là cô gái trong quan tài bằng băng kia?!”
“Thông minh. Nếu không thì ngươi cho rằng lần trước thân thể ngươi bị đoạt mất, hồn phách ngươi dễ dàng gửi trong thân thể người khác như vậy sao? Còn có yêu thử túc trực bên linh sàng kia lại dễ gần như vậy? Nó chính là yêu thử được ngươi nuôi lớn từ nhỏ, uống không ít yêu máu của ngươi, cho dù là ta lúc ấy thấy nó cũng phải kiêng kỳ ba phần, nó làm sao có thể sẽ để cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056338/chuong-324-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.