Hồn phách kia không phải là ai khác, chính là em họ tôi!
Chẳng trách Đường Dũng lại cảm thấy quen thuộc, bề ngoài có chút giống tôi, giữa chúng tôi lại có quan hệ máu mủ ruột thịt thì có thể không giống sao!
Chẳng qua trạng thái của em tôi bây giờ so với lúc trước tôi thấy một phách ở nhà mợ tôi hoàn toàn khác nhau, một phách kia mặc dù mơ hồ nhưng dù sao trong mắt con có ánh sáng, còn có thể nhận ra tôi. Còn lúc này đôi mắt không hề có ý thức, cả người nhìn giống như người không có trí tuệ vậy, có điều thân hình so với phách Thi Cẩu trước kia thì rõ ràng hơn nhiều.
“Dương Dương, bọn em biết nhau?” Đường Dũng thấy tôi phản ứng mạnh như vậy liền lại gần hỏi tôi.
Tôi gật đầu một cái, cố nén sự chua xót trong lòng, nói: “Không sai, đây là em họ tôi. Ban đầu em ấy bị Vương quả phụ giết hại, toàn bộ hồn phách cũng tan hết, nhưng không biết tại sao mấy phách của em ấy còn du đãng ở cõi đời này. Không phải anh am hiểu nhất là chuyện ba hồn bảy vía sao, có biết tại sao em ấy lại xuất hiện trên thi thể người khác, lại còn chạy tới Thái Lan xa xôi như vậy?”
“Sao anh biết được.” Đường Dũng nói. Sau khi anh ấy biết hồn phách này chính là em gái tôi, vẻ mặt liền ngưng trọng một ít, đi vài vòng quanh em họ tôi một hồi, sau đó nói: “Sau khi ba hồn bảy vía tiêu tan thì không có lý do còn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056226/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.