Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, dù sao Lưu Tài cũng là ông già hơn năm mươi tuổi mà vẫn quá ngây thơ, tôi vừa nói vậy ông ta liền thừa nhận. Nếu như đó là Tô Mộc thì không có chứng cớ xác thật khẳng định anh ấy sẽ không thừa nhận. Thậm chí cho dù lấy ra chứng cớ thì với tính cách của Tô Mộc cũng sẽ là loại phản ứng: Có chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì?
Mặc dù tôi cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác lạ, cố gắng tỏ ra cao thâm khó lường, học cách vòng vo của Tô Mộc, nói: “Tôi là ai? Cũng vô danh tiểu tốt thôi, có nói ra thì ông cũng không biết. Có điều sư phụ ông không vô danh tiểu tôi như ông nói, tên tuổi ông ấy như sấm bên tai, hơn nữa tôi cùng ông ấy không chỉ qua lại một lần. Nếu ông là học trò của ông ấy vậy giữa chúng ta không cần khách khí, cũng coi như chúng ta có nửa quen biết.
“Thật, cô còn quen biết sư gia?” Thấy tôi nói như vậy rõ ràng tinh thần Lưu Tài buông lỏng một chút.
Có điều ông ta vẫn bán tín bán nghi quan sát tôi mấy lần, thấy trên mặt tôi không nhìn ra được biểu tình gì, rốt cuộc mới nói: “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà có bối cảnh lại sâu như vậy, sau này tiền đồ nhất định không hạn lượng. Nếu cô đã biết vậy thì tôi cũng sẽ không giấu cô, quả thật sư phụ cho tôi một cây định, bảo tôi canh giữ chùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056176/chuong-276-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.