Chương trước
Chương sau
Nhìn qua một cái thì có cảm giác Lưu Tài không phải là người đàng hoàng, huống chi lúc trước đã lừa gạt tôi một lần cho nên lời của ông ta tôi cũng bán tín bán nghi. Ai biết ông ta nói vậy có phải để lấy lòng chúng tôi và đùn đẩy trách nhiệm. Có điều tôi lại rất hứng thú đối với người sư phụ mà ông ta nói, dẫu sao Long phù Thái Lan chịu thu nhận người Trung Quốc làm đồ đệ cũng không nhiều, hơn nữa pháp khí của ông ta cũng là đinh, mặc dù tôi không biết cây đinh kia có lai lịch gì nhưng nhìn hình dáng của tô tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc, hình dáng rất giống với cái đinh khống hồn mà Vương quả phụ cho tôi, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

Vốn dọc đường đi Lưu Tài nói chuyện với tôi, bộ dáng rất chân thành, còn than phiền với tôi rằng người Trung Quốc ở Thái Lan sống không dễ dàng gì. Nhưng khi tôi hỏi thân phận sư phụ ông ta thì bỗng nhiên ông ta nhìn tôi cảnh giác, ngậm miệng, ngưng một chút rồi mới nói qua loa lấy lệ: “Sư phụ tôi chỉ là một Long Phù bình thường, không có danh tiếng gì, có nói thì cô cũng không biết.”

“Phải không? Long Phù bình thường mà có thể cho một đệ tử là người nước ngoài như ông chạy tới long mạch? Lại còn bảo ông ra tay ám toán bạn tôi, dù sao bạn tôi cũng là cao thủ Long phù, có thể tùy ý liền bị ông ám toán? Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn ông không phải dùng bản lãnh của mình để phong bế giác quan thứ sáu của bạn tôi mà thông qua một thủ đoạn đặc biệt nào đó, ví như sư phụ ông cho ông pháp khí gì đó tương tự cái đinh này, chỉ là nhỏ hơn một chút.” Tôi nói, vừa nói tôi vừa cầm cái đinh của Lưu Tài quơ quơ trước mặt ông ta.

Lần trước ở trên máy bay tôi còn tưởng lão Lưu Tài này thật lợi hại, kết quả vừa rồi nháy mắt đã bị Giao tiên bắt được, dựa theo tài nghệ này thì Đường Dũng không thể bị Lưu Tài ám toán mới đúng, cho nên chắc hẳn hắn mượn ngoại lwucj nào đó, mà phong bế giác quan thứ sáu cùng với liên quan tới thao túng hồn phách thì trong đầu tôi liền xuất hiện cây đinh khống hồn của Vương quả phụ kia.

Lưu Tài nghe vậy mới ngừng một lát, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, thậm chí dừng bước không đi, nhìn chòng chọc tôi một hồi lâu mới run giọng hỏi tôi: “Tiểu cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết cặn kẽ như vậy?”

Thật ra trong lòng tôi cũng không có chắc, chỉ là tôi lấy làm ví dụ để hỏi Lưu Tài một chút, không ngờ ông ta sẽ phản ứng lớn như vậy, hơn nữa nhìn phản ứng của ông ta thế này có lẽ tôi đã đoán đúng được tám chín phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.