*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi liền liếc mắt, chỉ chỉ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, nói: “Chuyện thành rồng sau này ông hãy nói, bây giờ trước tiên ông đem tôi cùng Tô Mộc đi ra ngoài mới là chuyện nên làm. Hai chúng tôi sắp nóng chết, hơn nữa chúng tôi còn phải ra ngoài sớm tìm Diệu Diệu, nó mất tích lâu như vậy cũng không biết bây giờ thế nào.”
Nghe tôi nói, mặt Giao tiên mới hiện lên vẻ bừng tỉnh, hiện nhiên ông ta đã sớm quên mất chuyện Diệu Diệu. Ông ta liền đáp một tiếng, sau đó bảo tôi ôm cổ ông ta, ông ta sẽ đưa tôi lên trước, sau đó quay lại đón Tô Mộc.
Tôi liền nhìn Tô Mộc một cái, nhìn trán anh ấy đổ nhiều mồ hôi như vậy tôi không khỏi có chút đau lòng, nói với Giao tiên hay là đem Tô Mộc đi trước, tôi còn có thể chống đỡ một hồi.
Nhưng tôi còn chưa nói xong thì Tô Mộc đã đột nhiên đi tới vác tôi lên vai, khôi nói lời nào đưa cho Giao tiên.
Giao tiên hiểu ý Tô Mộc, sau khi nhận lấy tôi cũng vác tôi lên vai xốc một cái giống như xốc heo chết, phi thân bay lên cửa hang.
Sau khi ra khỏi cửa hang trong nháy mắt tôi cảm giác được một trận gió mát lành thổi tới, giống như đang từ trong lồng hấp đột nhiên đi vào phòng có không khí điều hòa vậy, mát mẻ thật thoải mái.
Tôi chờ Giao tiên buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056166/chuong-272-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.