“Dương Dương, lui về phía sau.” Tô Mộc nói có vẻ ngưng trọng.
Vừa nói anh ấy vừa bày ra tư thế phòng ngự, từng bước từng bước đến gần thi thể người phụ nữ kia, phòng ngừa đột nhiên cô ra vùng dậy.
Tôi sợ hãi không nhẹ, cẩn thận núp sau lưng anh ấy, trong lòng lo lắng muốn chế. Không có thần chú của Tô Mộc che chở, sự khô nóng xung quanh lại nhào tới nhưng lúc này tôi không cảm thấy nóng chút nào, trên trán còn đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, chỉ chờ thi thể kia cử động một cái thì trong nhày mắt tôi sẽ bỏ chạy.
Lúc này Tô Mộc đã đi tới trước mặt thi thể kia, thận trọng ngồi xỏm xuống, dùng hai ngón tay nắm vào áo người phụ nữ lật một cái, sau đó lại tóm lấy tay cô ta, đưa ngón tay lên chỗ mạch giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.
Tôi nhìn không hiểu được Tô Mộc đang làm gì, chỉ có thể lo lắng nuốt nước miếng một cái, chờ Tô Mộc kết luận.
Cũng may thi thể kia vẫn an tĩnh, bất kể Tô Mộc làm gì đều không thấy cô ta phản ứng. Sau khi sờ tìm mạch đập một hồi Tô Mộc liền thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đứng lên quay sang tôi, nói: “Đi tôi, thi thể này an toàn, bây giờ thi thể cô ta chỉ giống như thịt hun khói, hồn phách bên trong cũng bị mất.”
“Vừa rồi anh bắt mạch cho cô ta chính là để xem bên trong cô ta còn hồn phách hay không à?” Tôi sửng sốt một chút, còn tưởng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056164/chuong-272-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.