“Dương Dương, em không cảm thấy kỳ lạ sao, chúng ta xuống lâu như vậy, cổ xà cũng đã bị anh tiêu diệt hết, thân là cổ sư tại sao Đao Minh lại không xuất hiện, là vì cái gì?” Tô Mộc không trực tiếp trả lời tôi mà hỏi ngược lại, mỉm cười nhìn tôi.
Từ trong ánh mắt của anh ấy có thể nhận ra dường như anh ấy đã có câu trả lời.
Tôi liền nôn nóng, nói: “Nhất định là có chuyện không ra được. Không phải anh nói cô ta sẽ xui xẻo sao, rốt cuộc là tình huống gì, anh đừng làm em ngóng, mau nói đi.”
Tô Mộc gật đầu một cái, nói: “Không phải sẽ xui xẻo mà là đã xui xẻo. Dương huyệt này cũng không phải là một sớm một chiều hình thành, dương khí được tích tụ bên trong hẳn phải nhiều hơn rất nhiều so với bây giờ nhưng chúng ta đi vào lại chỉ cảm thấy hơi nóng, vậy phần lớn dương khí kia đi đâu? Hiển nhiên là bị Đao Minh thả ra.”
Mặc dù Đao Minh không phải là quỷ, đối với dương khí không nhạy cảm như Tô Mộc nhưng hàng năm cô ta lấy máu luyện cổ, lấy hồn luyện cổ, tiếp xúc đều là những đồ âm độc nên thân thể đã sớm không còn giống như người bình thường. Căn bản trên thân thể cổ sư đã đạt đến ngũ trùng thì âm khí cũng sẽ có nhiều, đối với âm khí cũng rất nhạy cảm. Khi cô ta vô tình đào thông tới dương huyệt này, dương khí trong dương huyệt sẽ trào ra kịch liệt phủ lên người cô ta, khiến cô ta không chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056162/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.