Quan trọng hơn chính là khiến tôi có cảm giác an tâm. Sau khi chuẩn bị xong lồng yêu khí tôi liền nhanh chóng đi về phía trước, muốn đuổi theo Giao tiên.
Đi liên tiếp hơn mười phút vẫn chưa thấy điểm cuối của sơn động đâu, hơn nữa mỗi bước đi đều có tầng tầng lớp lớp vọng lại, hiển nhiên đường phía trước còn rất dài.
Đi lâu như vậy mà không phát hiện bất cứ dấu vết nào của Giao tiên, trong lòng tôi khong khỏi dâng lên lo sợ, theo lý thuyết thì bình thường Giao tiên đối với tôi không tệ, không có lý do gì để đột nhiên mặc kệ tôi như vậy a?
Hơn nữa ông ta biết tôi sợ bóng tối, vừa rồi tôi cũng mắng ông ta như vậy nhất định ông ta có thể cảm giác được, hẳn ông ta cũng nên mắng lại tôi mới đúng chứ?
Nghĩ tới đây lòng tôi liền nôn não, vốn tôi chỉ sợ bóng đêm bây giờ lại không nhịn được cảm giác sợ hãi, tưởng tượng trong sơn động liệu có yêu ma quỷ quái gì không chừng đã nuốt mất Giao tiên.
Ngay khi tôi còn nơm nớm lo sợ do dự xem có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì phía hang động trước mặt đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân kia rất dồn dập thanh thoát, hiển nhiên chỉ có một người.
Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, trong thời khắc kiểu như này ở lối đi dưới lòng đất liệu ai sẽ xuất hiện?
Cũng không để ý xem đối phương là địch hay bạn, vì lý do an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056145/chuong-267-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.