Vừa rồi chỉ chậm mấy giây nữa là tôi liền bị phía Thái Lan bắt đi, bây giờ Hoàng cung xảy ra chuyện, phía chính phủ bọn họ chắc chắn cho canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, lúc này một người nước ngoài mờ mờ ám ám quanh quẩn gần Hoàng cung như tôi bị bắt thì có lẽ đến lúc đó giải thích thế nào cũng không ổn.
Nhưng tôi vui mừng không được mấy phút liền phát hiện hình như tôi vui mừng hơi sớm, mặc dù tôi đã xuống thành công nhưng nơi này đen thùi lùi, đưa tay ra không thấy được năm ngón, hơn nữa trong không gian này dường như chỉ có một mình ta mà không thấy tung tích Giao tiên, chẳng lẽ tôi tới nhầm chỗ?
Tôi liền căng thẳng trong lòng, thận trọng gọi Giao tiên một tiếng.
Gọi xong tôi liền hối hận, giọng run rẩy của tôi xuyên qua bóng tối đi về phía trước, sau đó tầng tầng vang vọng ở trong bóng tối tạo ra một loạt âm thanh đáp lại dị thường sợ hãi: Giao tiên… Giao tiên… Tiên… Tiên…
Giống như tiếng gọi hồn vậy, trong không gian tối om này nghe được rất kinh khủng.
Tôi bị chính mình dọa sợ suýt chết, nhưng là vẫn không thấy bất kỳ tiếng đáp lại của Giao tiên.
Tôi thầm mắng chửi Giao tiên trong lòng, chưa từng thấy ông ta vô trách nhiệm như vậy, dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông ta, ông ta cứ như vậy bỏ mặc tôi, còn thật không sợ tôi xảy ra chuyện gì!
Nhưng qua tiếng vang vừa rồi có thể phán đoán không gian nơi này rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056144/chuong-267-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.