Bây giờ tôi có thể tận lực kéo dài thời gian chờ Giao tiên mang cứu binh tới là được, nhưng thấy Kim Đạt Hải càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, tôi sợ hắn không kịp đợi sẽ hành động trước thời hạn nên vội vàng mở miệng để lôi kéo sự chú ý của hắn: “Cái đó… Kim Đạt Hải, thật ra tôi rất tò mò, lúc ấy bạn tôi tới cứu tôi không phải ông đã bị thương sao, sao bây giờ còn mạnh như rồng như cọp đứng ở đây? Hơn nữa lúc tới đây tôi rõ ràng cảm giác được thực lực của hồn tích đã tăng không ít, làm sao ông làm được?”
“Thật tò mò sao?” Kim Đạt Hải nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn cửa hang một cái, thấy tiếng nước chảy không hề giảm mới đưa mắt nhìn lại trên người tôi, cười lạnh nói: “Nói chuyện với ta là muốn kéo dài thời gian chờ người giúp? Ngươi yên tâm, ta đã dùng trận pháp phong kín cửa vào, cho dù thật sự có người tới giúp ngươi thì bọn họ cũng không có khả năng vào đây, ngươi quên chuyện này đi.”
“Tôi… còn ai tới giúp, mấy người bạn của tôi không phải đều bị ông khống chế rồi sao.” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng nói, không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại có thể nhìn ra ý đồ của tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, cười trừ nói: “Tôi thật sự tò mò, chỉ mấy ngày ngăn ngủi tôi mà vết thương trên người ông đã lành, thực lực hồn tích cũng tăng thật mạnh, có phải cô ta được ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056035/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.