Tôi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Đường Dũng hận không cho anh ta một nắm đấm vào mặt, mới vừa rồi tôi cũng gấp như vậy mà anh ta lại không đem axit xác thối lấy ra…
Chớp mắt một cái, axit đã ăn mòn chỗ vừa rồi tôi đứng tạo thành một lỗ tròn to, phía dưới đen thui, mơ hồ toát ra vài tia không khí lưu thông, xem ra đã hoàn toàn thông xuống dưới.
Tôi không khỏi hít mạnh một cái, không ngờ axit kia có tính ăn mòn như vậy, lại có thể ăn mòn một đường xuống dưới. Chẳng trách ban đầu Tô Mộc lại thận trọng như vậy.
Chờ tiếng lèo xèo ăn mòn hoàn toàn biến mất Đường Dũng mới dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó đi đầu chui xuống lỗ hổng kia.
Cái lỗ không lớn, mặc dù cũng chui xuống được nhưng không ngừng va chạm vào thành. Tôi cùng Đường Dũng trượt xuống cũng có không ít đất đá vụn trượt theo, cũng không biết trượt bao lâu thì phía dưới đột nhiên thoáng đãng rộng rãi, thật giống như đã vào một phòng ngầm dưới lòng đất. Tôi vừa dịch chuyển một chút thì một làn hơi lạnh trong nháy mắt chạm vào cổ tay tôi, nói: “Sao ngươi cũng xuống? Không phải ta đã bảo chỉ để gã Long Phù kia xuống sao, ngươi xuống theo làm gì thêm loạn?”
Người nói đương nhiên là Giao tiên, ông ta đã khôi phục lại thành hình dáng rắn đen trở lại trên cổ tay tôi, nói xong còn không nhịn được mắng tôi ngu, biết rõ đây là hố lửa còn nhảy theo vào trong.
“Có ý gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056023/chuong-240-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.