Nghe tôi suy đoán, thầy giáo kia hơi nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái coi như thầm chấp nhân: “Không nhìn ra ngươi còn nhỏ tuổi mà có khả suy nghĩ cặn kẽ như vậy, có điều ngươi nói sai một chút rồi.”
“Điểm nào?” Tôi hỏi.
Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tích kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Diệp gia.”
Không phải người Diệp gia?
Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Diệp gia tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy giáo này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Diệp gia. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.
Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo kia, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.
Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.
“Ngươi dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các ngươi có thể nhận ra thuật pháp Diệp gia của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các ngươi là ai?”
Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056000/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.