Cảm nhận được sự tức giận của tôi, lần này Đường Dũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng vọt từ trên giường xuống, cúi đầu nhìn một chút, chắc chắn quả thật vừa rồi anh ta cũng ở trên giường tôi liền cười hắc hắc, giơ hai tay lên đầu hàng: “Cái này không liên quan tới anh. Lúc anh tới rõ ràng là ngồi ở giường trông chừng em ngủ, ai ngờ tỉnh lại đã nằm trên giường, nhất định là mộng du! Dương Dương, em biết anh, từ trước tới giờ anh đều là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không thừa dịp em ngủ mà lợi dụng. Có điều nếu anh đã ngủ cùng em thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em, chờ sau khi xong chuyện hồn tích anh sẽ cưới em, em đừng có vội.”
“Ai vội, anh nói cho rõ ràng, ai ngủ với ai!” Tôi tức giận nói. Gã Đường Dũng này háo sắc muốn chết, còn đem Diệu Diệu làm hư, vậy mà còn dám nói mình là chính nhân quân tử. Nhìn dáng vui vẻ trên mặt anh ta bây giờ nhất định là anh ta cố ý!
“Được được, em đừng nóng có được không? Là em ngủ với anh, được chưa, em phải có trách nhiệm với anh.” Đường Dũng nói, nói xong còn bày ra bộ dạng như bị thiệt thòi, giống như tôi là kẻ ức hiếp anh ta.
Nhưng trong đáy mắt anh ta không giấu được nụ cười cùng cái đuôi hồ ly của mình.
Tôi tức giận đến mức hít thỏ không thông, cũng may chẳng qua chúng tôi chỉ ở trên một cái giường ngủ một chút, quần áo mỗi người vẫn còn hoàn hảo. Tôi lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055990/chuong-233-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.