Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đi theo Tô Mộc vào trong trường học. Trên đường đi tôi hỏi yếu ớt: “Có thể buông cổ em ra được không? Em có thể tự đi.”
“Không được, anh phát hiện xách em như vậy rất thoải mái.” Tô Mộc nói.
Tôi liền liếc mắt, anh dù rất thư thái thì cũng phải suy nghĩ cho cảm giác của vợ anh một chút nha…
Một đêm bình yên, mặc dù ở lại trong một phòng xa lạ, phòng này lại còn có người trên nhưng có Tô Mộc ở bên cạnh tôi ngủ tuong đối ngon.
Đến ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là hơn sáu giờ sáng, tôi mơ mơ màng màng mở mắt nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, con buồn ngủ của tôi cũng chưa hoàn toàn tiêu tán liền rúc vào trong ngực ấm áp của Tô Mộc, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi định tiếp tục ngủ.
Ngực ấm áp?
Ngay khi tôi sắp tiếp tục nhắm mắt thì óc tôi đột nhiên xẹt một cái, Tô Mộc là quỷ, trên người anh ấy trước giờ đều lạnh buốt. Cho dù anh ấy đã cố gắng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể không khiến tôi cóng lại thì cảm giác được ôm trong ngực anh ấy tôi đã quá quen thuộc, tuyệt đối không thể là ấm áp!
Trong nháy mắt tôi liền tỉnh hẳn ngủ, phi thân xuống giường, lúc thấy người nằm ngủ ở phía sau tôi mặt liền trắng bệch.
“Tại sao lại là anh!? Tô Mộc đâu?” Lúc này nằm phía sau tôi quả nhiên là người khác, trước khi ngủ là gương mặt trắng mịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055989/chuong-233-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.