Dịch: Thư Thư
Nghe tôi nói như vậy, Vương Lâm Lâm cả người run run nhẹ, sắc mặt liền thay đổi, nói: "Em không biết, bình nước kia em đã ném đi, về sau cũng không dùng nữa."
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, lúc đầu bởi vì chúng tôi đều là cùng một CLB, tôi đối với Vương Lâm Lâm ấn tượng khá tốt, không nghĩ tới cô ấy lại là người như vậy. Bình thường cô lập Chu Lan còn chưa tính, còn chưa phân rõ phải trái liền đổ oan cho Chu Lan.
Bất quá nói đi lại nói lại, đầu óc Chu Lan cũng quá ngốc, coi như Vương Lâm Lâm oan uổng cô ta thì sao, trước mắt cô ấy cũng phải thi đậu Giang Đại đã chứ, tương lai tốt đẹp đang hướng cô ấy vẫy tay vậy mà bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phí hoài bản thân, sau khi chết có oán khí nặng như vậy, liền trở lại báo thù.
Trong lòng tôi có chút tiếc nuối, càng nhiều hơn chính là thương xót, đáng lẽ tính toán ban đầu của tôi sau khi bắt được hồn phách của Chu Lan tôi liền đút cho Thuồng Luồng tiên ăn, thế nhưng vừa nghe xong câu chuyện tôi liền cảm thấy Chu Lan thật đáng thương.
Nghĩ tới đây, tôi lại hỏi Vương Lâm Lâm những người khác chết như thế nào, những người kia cũng không thể đồng lõa cùng Trương Ninh trộm cái nước đó đi.
Vương Lâm Lâm lắc đầu một cái, như nói rằng chỉ một người bị như vậy, cô ấy còn chưa mở miệng liền thở dài thật sâu. Người này sở dĩ chết là hoàn toàn do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055956/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.