“A ha, ai bảo anh gọi nhiều thức ăn như vậy.” Tôi nói.
Nói xong tôi bảo anh ta quỳ xuống bên cửa sổ, thề với trowiftuwf nay về sau sẽ không sát sinh nữa, hơn nữa thấy rắn gặp nạn nhất định phải ra tay cứu giúp, nếu không cũng sẽ bị xà vương tìm tới cửa, mặc cho xà vương xử trí.
Lúc này Trương Đấn đã hoàn toàn tín nhiệm tôi, dựa theo lời tôi nói từng bước làm theo, sau đó còn dập đầu mấy cái. Anh ta dập đầu xong đứng lên liền nhìn tôi hỏi: “Lộc Dương, sao tôi đã làm theo lời bạn nói mà trên người càng ngày lại càng lạnh, giống như thật sự có một con rắn quấn quanh người, không phải xà vương không tôi chưa đủ thành tâm chứ?”
Nghe anh ta nói suýt chút nữa tôi cười sặc, nói nhảm, âm khí quấn quanh người anh ta tôi chưa thu lại thì dĩ nhiên anh ta vẫn cảm thấy lạnh.
Tôi lặng lẽ đưa tay ra muốn thu hồi lại âm khí trên người anh ta, nhưng tôi còn chưa kịp cử động thì Tô Mộc đã giữ tôi lại, khẽ lắc đầu không cho tôi thu hồi âm khí lại.
Tôi có chút không hiểu, dẫu sao âm khí trên người quá lâu cũng không tốt, âm khí một mực trên người anh ta nhẹ thì sẽ khiến anh ta xui xẻo, mọi chuyện không thuận lợi, nặng sẽ còn có thể khiến anh ta bệnh nặng một trận. Trương Đán cũng biết lỗi rồi, huống chi đây là bạn học của tôi, không cần phải làm chuyện quá tuyệt tình.
Nhưng có Trương Đán trước mặt nên tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055938/chuong-223-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.