Tôi ngẩn người, nhìn cảnh sắc trước mặt giống như nằm mơ vậy, còn nắm lấy tay Tô Mộc cắn một miếng, hỏi anh ấy có đau không?
“Không đau, nhưng em không nằm mơ.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy đã kéo tay tôi đi tới bờ sông.
Bờ sông vẫn còn hàng cây liễu vừa rồi tôi từng thấy nhưng lúc này đã đổi cảnh sắc, cành mềm mại đầy mầm non nhú, trên mỗi đốt mầm còn mọc ra một cái tơ mềm mại, đó chính là hoa liễu!
Tôi liền kích động, không nghĩ tới thật đúng là có thể tìm được cây liễu nở hoa. Lúc này tay Tô Mộc đã biến thành quỷ trảo đi tới bên cạnh cây liễu, đem những cành hoa kia ngắt xuống, ước chừng ngắt hơn hai mươi cành mới dừng động tác lại, quay lại bên cạnh tôi, nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Tôi gật đầu một cái, xoay người muốn tìm đứa bé kia nói cảm ơn, không ngờ sau lưng kia đã sớm không còn bóng dáng của nó đâu.
Tô Mộc nói vừa tiến vào khúc sông này thì hà đồng* kia đã chạy, bây giờ không cần tìm nó, đi thẳng về là được. (*hà đồng: đứa bé sông)
Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi đi theo đường bé trai kia dẫn chúng tôi đi quay lại.
Sau khi trở về theo đường cũ, bên ngoài lần nữa khôi phục dáng vẻ đìu hiu mùa thu. Tôi cảm thấy rất thần kỳ, liền hỏi Tô Mộc vừa rồi là tình huống gì, còn có thằng bé kia, vừa rồi Tô Mộc nói nó là hà đồng, chẳng lẽ bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055914/chuong-218-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.