Chỉ là bà vừa nói xong thì lập tức đã trở về thực tại, kỳ quái nhìn tôi cùng Tô Mộc, hỏi chúng tôi: “Có phải hai đứa không tin lời mẹ nói? Một con rắn lớn biến thành người không khiến hai đứa ngạc nhiên sao?”
“A?” Tôi sửng sốt một chút, cùng Tô Mộc bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy biểu cảm của hai chúng tôi quả thật quá mức bình tĩnh, vội vàng giả vờ đầy kinh ngạc, thở dài nói: “Quá thần ký! Nếu không phải do chính mẹ nói thì thật sự con cho là mẹ đang bịa chuyện lừa trẻ con.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Phản ứng này của con thật giả. Dương Dương, thật sự mẹ không lừa con đâu… Mau nhìn, Dương Dương, chính là ông ấy! Long Vương!”
Giọng mẹ tôi bỗng cao lên, trợn mắt không dám tin nhìn chỉ lên lầu.
Tôi nhìn theo hướng mẹ tôi chỉ quả nhiên thấy Giao tiên đã biến thành người, mặt ngái ngủ đi xuống, tóc trên đầu đã rối bời như ổ gà.
“Dương Dương, quả thật hôm qua lão tử đã uống nhiều rồi, hôm nay vẫn còn chóng mặt, ngươi đi tìm thuốc giải rượu cho lão tử.” Giao tiên nói.
Nó thật giống như không nhìn thấy mẹ tôi, vừa nói với tôi vừa liếc Tô Mộc một cái rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lúc này con ngươi của mẹ tôi sắp rơi ra ngoài, cả người giống như đang nằm mơ vậy, ngây ngốc nhìn Giao tiên, cũng không nói chuyện.
Tôi sợ mẹ tôi chịu kích thích lớn bị cao huyết áp liền vội vàng nháy mắt với Giao tiên, bảo nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055903/chuong-216-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.