“Nói một chút cũng được. Thật ra Dương Dương là đẻ non, từ nhỏ người đã ốm yếu nhiều bệnh, còn luôn bị kinh sợ không giải thích được. Sau đó bà nội nói Dương Dương có thiên nhãn, nhất định nhìn thấy cái gì không nên thấy mới bị dọa sợ như vậy, bảo chúng ta tìm cao nhân xem một chút…”
Sau đó mẹ tôi hỏi thăm, mang tôi tới vùng bên cạnh tìm một người gọi là cao nhân. Kết quả vị cao nhân kia thấy ngày sinh của tôi liền mặt biến sắc, nói thân thể ông ta khó chịu, không giúp được, thậm chí sau đó ngay cả khí chất cao nhân cũng không thèm giữ mà chạy mất dạng.
Mẹ tôi cho là đây chỉ là kẻ lừa bịp nên cũng không để ý, lại đi dò hỏi đưa tôi đến mấy cao nhân khác. Nhưng cũng không có một ngoại lệ, những cao nhân kia sau khi thấy ngày sinh của tôi đều tránh lui tới chín mươi dặm, không ai dám giúp đỡ. Sau đó tôi ngày càng khóc quấy, hô hấp khó khăn, mạch cũng càng ngày càng yếu, ngay cả bệnh viện cũng nói với mẹ tôi rằng tôi không ổn, cần chuẩn bị sẵn tâm lý.
Khi mẹ tôi kể tới đoạn này, nhớ tới tình cảnh năm đó vành mắt bà đã ướt đỏ.
Tôi vội vàng an ủi mẹ tôi, bảo bà đừng xúc động, không phải bây giờ tôi rất tốt sao.
Lúc này mẹ tôi mới lau sạch nước mắt, cười với tôi một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc ấy gương mặt của con cũng đã tím bầm, đã khóc không thành tiếng, ở trong lòng mẹ cũng càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055902/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.