“Cũng không phải quá nguyện ý…” Tôi nói.
Dẫu sao đây là một công việc cực khổ mà lại không được cám ơn, những hồn phách lợi hại kia nếu có thể sống được ở dương gian thì còn ai nguyện ý xuống âm phủ đầu thai?
Hơn nữa nếu âm phủ đã không nhận những qury này, tự mình đem bọn họ tới sinh môn nhất định là không hợp với quy củ, là lén đưa những cô hồn dã quỷ kia qua, chẳng trách tổ tiên đồng minh Tô gia năm đó đều bị âm sai giết chết.
Dù sao hôm nay tôi cũng đã đồng ý với cha Tô Mộc sau này đảm đương trách nhiệm nặng nề của Tô gia, hơn nữa nếu như tôi không đồng ý thì tin rằng cha Tô Mộc cũng sẽ không đem chiếc nhẫn này truyền cho Tô Thịnh, nếu để ông ta lấy đi đường tắt thông tới sinh môn thì không biết ông ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Không muốn cũng không còn cách nào, ai bảo em anh, bây giờ hối hận còn kịp sao?” Tôi giả bộ hối hận nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc thấy tôi đang đang cười liền cúi đầu nhào tới, hung hăng cắn một cái trên mặt tôi, nói: “Không kịp nữa rồi, em bây giờ sống là người của anh, chết là quỷ của anh, đừng hòng nghĩ rời khỏi anh. Có điều chuyện chiếc nhẫn này em vẫn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, dẫu sao nhận chiếc nhẫn này là em không còn đường quay đầu, cũng không còn khả năng tiếp tục sống như người bình thường.”
“Vâng…” Tôi đáp một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055894/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.