Có điều khi vào ở tôi đều để mười đứa trẻ kia ở chung một phòng, để Giao tiên trông coi bọn chúng, tôi cùng Tô Đoàn mỗi người ngủ một phòng khác.
Trước khi đi ngủ tôi còn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Tô Mộc, xem thử xem anh ấy bây giờ đang ở đâu.
Nhưng nhìn số điện thoại của Tô Mộc hồi lâu tôi cũng không gọi, lỡ như bây giờ anh ấy đang làm chuyện gì nguy hiểm, tôi gọi tới nhất định sẽ khiến anh ấy phân tâm.
Trước khi đi ngủ tôi gửi vị trí khách sạn cho anh ấy qua wechat để anh ấy làm xong việc đến tìm tôi.
Cả đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Theo bản năng tôi cho là Tô Mộc quay về, nhưng sau đó liền nhớ ra Tô Mộc tìm tôi trước giờ đều không gõ cửa.
Mở cửa ra, đứng bên ngoài quả nhiên không phải Tô Mộc, Tô Đoàn mang đô ăn tới bảo tôi ăn nhanh.
Ăn xong sẽ quay về Giang Minh.
Tôi sửng sốt một chút, nhìn Tô Đoàn không hiểu, hỏi cậu ấy: “Không đợi ông Hai cậu sao? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải chuyện đó, là Giang Minh xảy ra chuyện.” Tô Đoàn vội nói.
Lòng tôi liền thấy nôn nao, vội hỏi Giang Minh xảy ra chuyện gì.
Dầu sao cha mẹ tôi vẫn còn ở Giang Minh, bây giờ Tô Mộc cùng Giao tiên không có ở đó, sẽ không có ai tới quấy rối họ chứ.
“Cụ ông cùng cụ bà tới, chúng ta phải quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055876/chuong-209-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.