“A? Không thể nào?” Vốn tôi chỉ nhàm chán thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại biết cô bé kia không sống được bao lâu nữa.
Tôi liền thấy rất thương cô bé kia, dẫu sao cô bé đầu thai tốt như vậy cũng không dễ dàng. Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ kia hẳn là một nhà rất hạnh phúc, cũng không biết bị thuật sĩ xấu xa nào gài bẫy lại nuôi một yêu trong nhà.
Tô Mộc nhìn biểu tình của tôi cũng biết trong đầu tôi đang suy nghĩ gì, kề sát tai tôi nói nhỏ: “Lần này chúng ta tới Lạc Dương còn rất nhiều chuyện, em đừng xen vào việc của người khác, em không quản hết được.”
Nói xong Tô Mộc liền nói thức ăn đã ra, bảo tôi mau ăn đi, nếu không một hồi đều bị Tô Đoàn ăn hết.
Tô Đoàn ngồi đối diện chúng tôi, không nghe được những gì tôi và Tô Mộc vừa nói, thấy bộ dáng không yên lúc tôi ăn cơm liền hỏi có phải thức ăn này không hợp khẩu vị, có muốn đổi món khác hay không.
Tôi xua xua tay nói không cần, những đồ ăn ở đây thật đắt, hơn nữa cũng rất ngon, chỉ là tâm tư của tôi bây giờ đều đặt lên cô bé ở bàn bên cạnh cho nên đồ ăn ở trong miệng cũng không thấy mùi vị gì.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, chúng tôi cùng ba người một nhà bên cạnh kia cùng nhau rời đi, sau đó tới quầy lễ tân nhận phòng.
Rất trùng hợp là, một nhà ba người kia cũng cùng chúng tôi cùng đi thuê phòng, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055811/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.