“ Ý của em là, anh không được đụng vào cơ thể của người khác, chỉ có thể đụng vào cơ thể của em, dù bên trong cơ thể đó là hồn phách của ai cũng không sao? “ Tô Mộc xích sát lại gần tôi, lạnh lùng hỏi.
“ Đương nhiên không phải… “ Tôi lắc đầu, bây giờ bên trong cơ thể tôi là hồn phách của Lâm Yến Nhi, anh ấy đụng vào cơ thể của tôi, há không phải là đụng vào Lâm Yến Nhi sao?
Nghĩ đến đây, đầu óc tôi vội cuống lên, khẩn trương nhìn anh ấy:” Vậy anh không phải là đã….”
“ Em hy vọng anh đụng vào sao? “ Tô Mộc nhìn ra được suy nghĩ của tôi, cười nhạt hỏi tôi. Tôi liền thật thà lắc đầu.
“ Vậy thì chưa có “ Tô Mộc nói
“ Cái gì gọi là vậy thì? Anh rốt cuộc là có chạm qua hay chưa? “ Tôi vội vàng hỏi, con người anh ấy cao cao tại thượng như vậy, rất ít khi nói chuyện mơ hồ như vậy, rõ ràng là đã làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi!
“ Ngớ ngẩn! Nếu như anh cham qua rồi, thì sẽ không có ở đây cứu em. “ Tô Mộc thấy tôi gấp gáp sốt ruột như vậy, đột nhiên nở nụ cười một nói, đối với phản ứng của tôi rất hài lòng.
Nói xong anh ấy cũng không quan tâm đến sự phản đối của tôi, trực tiếp kéo chăn ra, cưỡng ép lộ ra vết thương của tôi, nghiêm túc chăm chú khử độc cho tôi.
Biết được trong lúc Lâm Yến Nhi chiếm giữ thân thể của tôi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055752/chuong-170-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.