Đường Dũng vốn phải đi cùng chú tài xế kia, nghe tôi nói phải tới âm huyệt liền dừng lại, hỏi tôi đi âm huyệt làm gì?
Tôi đành kể qua rằng Tô Mộc vì cứu tôi nên bị thương nặng, tình trạng hồn phách bây giờ không yên cho anh ta, dĩ nhiên cắn kẽ quá trình Tô Mộc cứu tôi thì tôi không nói.
Đường Dũng với chuyện này cũng không hiếu kỳ, không hỏi kỹ tôi. Có điều sau khi biết tôi là vì cứu Tô Mộc, vẻ mặt tươi sáng như ánh nắng trên mặt anh ta lập tức bị thay thế bằng vẻ khó chịu, liếc tôi nói: “Nếu là cứu Tô Mộc anh sẽ không đem tình huống của âm huyệt nói cho em, nhưng ai bảo anh lại thích em, chỉ cần em hỏi mà anh biết câu trả lời sẽ nhất định giúp em. Ài, không còn cách nào khác, anh chính là si tình như vậy, ngay cả chính anh cũng cảm động.”
Đường Dũng vừa nói vừa thở dài, cố ý làm bộ dáng ngượng ngùng nhìn tôi, tỏ ra có chút thiệt thòi.
Tôi liền kéo tay anh ta, vừa lay vừa nói Tô Mộc là vì cứu tôi nên mới bị thương nặng như vậy, tôi không thể ngồi nhìn mặc kệ anh ấy, sau này nếu anh ta bị thương tôi cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu, đến lúc đó Tô Mộc cũng nhất định sẽ giúp đỡ.
“Được rồi, đừng có nói ngọt với anh nữa. Trong lòng em mà anh nặng như Tô Mộc thì em bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó, em bảo anh đánh chó anh tuyệt đối sẽ không đi đuổi gà.” Đường Dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055699/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.