Tôi khiếp sợ trong lòng, có điều dù là như vậy, tôi vẫn không hiểu chuyện của bà ấy có liên quan gì đến Trịnh Lâm.
Trần Á Lan biết tôi nghi ngờ, trên gương mặt tươi cười xẹt qua một tia u ám, nói: “Mỗi khi tăng nhân Thái Lan tu luyện tiểu quỷ, đều sẽ để lại dấu ấn của mình, khi nãy tôi đã nhìn tiểu quỷ của cô rồi, người tu luyện nó, chính là người mang bò đến nhà tôi năm ấy!”
Nói xong, âm khí trên người bà ta chợt tăng vọt, nồng độ âm khí lại vượt qua cả Trịnh Lâm!
Tôi hoang mang sợ hãi, trốn vào sát cửa gần ghế ngồi, hoảng sợ nhìn bà ấy.
“Á Lan, cô ấy là em dâu ông cụ Tô, cô đừng làm càn.”
Trong thời khắc nguy cấp, tài xế luôn im lặng lái xe suốt dọc đường lên tiếng trách mắng.
Bị tài xế mắng, nét mặt Trần Á Lan giật giật, cuối cùng thu lại âm khí, lại trở về vẻ mặt tươi cười, nói: “Bây giờ cô biết tôi với tiểu quỷ của cô có gì liên quan rồi chứ! Cô là em dâu của ông cụ Tô, cũng chính là người thân của ân nhân cứu mạng tôi rồi, tôi sẽ không làm khó cô đâu, chỉ hy vọng cô có thể nói cho tôi biết người giúp cô tu luyện tiểu quỷ này là ai, người đó hiện tại ở đâu.”
Thấy bà ta thu lại âm khí, sự sợ hãi trong tôi cũng giảm bớt.
Có điều tôi lập tức nhíu mày: “Có nhầm không, người giúp tôi tu luyện tiểu quỷ hơn bốn mươi năm trước không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055542/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.