“Tránh sang một bên, tôi tới tìm anh có việc, anh mặc quần áo vào đi.” Không muốn lại bị Đường Dũng đùa giỡn, tôi trực tiếp ngắt lời.
“Ngực to chính là việc cần bàn còn gì, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện ngực của con gái chứ?” Đường Dũng thô thiển nói.
Nhưng tôi vẫn nghe được tiếng sột soạt phía sau, chắc là anh ta mặc quần áo vào rồi.
“Được rồi, hiếm khi em chủ động đến tìm anh như vậy, nói đi, lần này lại có chuyện gì?” Mặc quần áo xong, anh ta đi tới trước mặt tôi, cuối cùng cũng thu lại điệu bộ đùa cợt.
“Trịnh Lâm đói rồi, tôi phải làm gì đây?”
“Đút cho nó ăn.”
Đường Dũng nói, nói xong dường như đột nhiên anh ta nhớ ra điều gì, xoay người lục tìm trong túi, sau một hồi tìm kiếm, anh ta đưa cho tôi một chiếc hộp làm bằng ngọc, nói: “Tuy Trịnh Lâm tu luyện xong sẽ thành ác quỷ, nhưng cơ thể nó quá yếu, tùy tiện ăn đồ ăn ở cõi dương sẽ bị đả thương, cho nên phải phối hợp với việc đốt hương phủ âm này, chỉ cần thắp hương để phủ âm lúc ăn cơm, sau đó cho khói xông qua thức ăn của Trịnh Lâm là được, có điều cần phải chú ý, thức ăn đã bị hương phủ âm xông qua cô tuyệt đối không được ăn.”
Tôi gật đầu, cảm ơn Đường Dũng, nhận chiếc hộp xong định rời đi luôn.
Ai ngờ Đường Dũng lại không buông tay đưa chiếc hộp cho tôi, giật chiếc hộp về, nhìn tôi với vẻ không hài lòng: “Dương Dương, em thật sự xem anh như người ngoài thế sao, cũng chỉ là một hộp hương phủ âm thôi mà, cần gì phải cảm ơn, đợi sau này hai ta kết hôn, mọi thứ của anh đều là của em... “
Thấy anh ta lại bắt đầu lên cơn, tôi vội vàng đoạt lấy chiếc hộp rồi đi ra ngoài, khi đi gần đến cửa, Diệu Diệu lặng lẽ kéo tay tôi nói: “Chị ơi, chị biết vì sao đại ca lại luyện Trịnh Lâm thành tiểu quỷ của chị không? Chính vì để có cơ hội tiếp xúc với chị nhiều hơn, đại ca em có lòng như thế, chị cũng nên suy nghĩ cho anh ấy một chút.”
“Luyện Trịnh Lâm thành tiểu quỷ của chị thì liên quan gì đến việc tiếp cận chị?” Tôi không kiềm chế được mà dừng bước, hỏi Diệu Diệu.
Diệu Diệu với dáng vẻ của một tiểu tinh linh, nhìn tôi mỉm cười sâu xa, nói: “Chị biết cách nuôi tiểu quỷ không? Chị có kinh nghiệm nuôi tiểu quỷ không? Không biết những thứ này, chị chỉ có thể hỏi đại ca em, cơ hội tiếp xúc lại nhiều hơn, sớm muộn chị cũng sẽ yêu đại ca, em tin chuyện này sẽ xảy ra.”
Nói xong khuôn mặt Diệu Diệu toát lên vẻ hãnh diện, nói thêm: “Dù sao các chị trước đây đều vì thế mà yêu đại ca.”
“Diệu Diệu!”
Không để Diệu Diệu nói hết, Đường Dũng như bị giẫm phải đuôi, lấy tay bịt chặt miệng Diệu Diệu lại.
Tôi bật cười, thì ra Đường Dũng đưa Trịnh Lâm cho tôi là có ý này, nhưng anh ta không biết tôi sắp phải đi rồi, bị Tô Thịnh nhốt lại, đến một nơi không ai có thể tìm thấy tôi...
Nghĩ vậy, trong lòng tôi lại thấy chua xót, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.
“Đường Dũng, dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tặng Trịnh Lâm cho tôi.” Tôi nghiêm túc nói.
Đường Dũng thấy tôi đột nhiên nghiêm túc như vậy, lại xấu hổ, lúng túng gãi đầu nói không có gì, chuyện nên làm mà.
Ở chung lâu như vậy, tôi quả thực đã coi Đường Dũng là bạn, nhất là Diệu Diệu, một đứa trẻ đáng yêu như thế, tôi rất muốn nói lời từ biệt tử tế với họ, nhưng tôi không dám, sợ không khống chế được cảm xúc của mình, nếu họ nhìn ra, sợ rằng Tô Mộc cũng sẽ biết.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Thịnh không cho tôi gặp Tô Mộc lần cuối cũng đúng, ngay cả Đường Dũng và Diệu Diệu tôi còn chẳng nỡ, nếu đổi thành Tô Mộc tôi sẽ chỉ thêm đau lòng mà thôi.
Hiểu rõ điều ấy, tôi cầm hương phủ âm đưa Trịnh Lâm đi ăn chút thức ăn, rồi đi ra cổng.
Tài xế Tô Thịnh cử đến đã chờ ở cửa từ sớm, thấy chúng tôi đi ra, cung kính gật đầu với tôi, sau đó giúp tôi mở cửa xe.
Cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, quay đầu nhìn biệt thự nhà họ Tô một lượt, lưu luyến bước lên xe.
Lên xe tôi mới phát hiện, trên xe còn có một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi ngồi đó, nhìn khá hiền lành, khuôn mặt tròn nở một nụ cười tươi, vừa gặp đã thấy rất thân thiện.
Chỉ là không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tự nhiên tôi lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như người trước mặt tôi không phải người mà là ma vậy.
Có điều khí lạnh trên người bà ta cũng không nặng bằng Trịnh Lâm.
Tôi không kìm được mà chăm chú quan sát bà ta vài lần, muốn phân biệt rõ bà ta là người hay ma.
Căn cứ theo phương pháp Tô Mộc dạy tôi, con người có ba linh hồn là thiên, địa và nhân, còn ma quỷ chỉ có hai linh hồn là địa và nhân thôi, thiên hồn tiêu tán, còn lại địa hồn và nhân hồn không đủ để chống lại uy lực của trời, cho nên chúng rất sợ ánh mặt trời, lửa, sấm chớp, kể cả mưa tuyết bình thường, cũng đủ để khiến chúng bị trọng thương.
Nhưng phương pháp giám định này cũng không chính xác 100%, giống như dạng tiểu quỷ như Diệu Diệu và Trịnh Lâm, do có chủ nhân nuôi dưỡng, thiên hồn của chủ nhân cũng sẽ phù hộ chúng, nên thường ngày chúng vẫn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, mà Tô Mộc nắm quyền lực của lệ quỷ, sức mạnh siêu phàm, đã tu luyện đủ để đạt tới trình độ ngang với uy lực của trời, vì vậy kể cả anh có xuất hiện dưới ánh mặt trời, cũng không nói lên điều gì.
Nhưng tôi vẫn còn có một loại phương pháp phân biệt khác.
Quỷ vật vô cùng nhạy cảm với hơi thở của đồng loại, khoảnh khắc tôi bước vào xe, tôi phát hiện ra không biết do vô tình hay cố ý bà ta đã đưa mắt nhìn Trịnh Lâm phía sau lưng tôi, nếu bà ta chỉ là vú em của nhà họ Tô, chắc chắn sẽ không được học phong thuỷ huyền học, hơn nữa kể cả bà ta từng học rồi, đến Tô Đoàn - con trai nhà họ Tô cũng chỉ đạt mức bình thường, vậy mà một người làm như bà ta lại có thể nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Trịnh Lâm, chỉ có thể nói bà ta vô cùng lợi hại.
Hoặc là, bà ta chính là ma quỷ!
Tôi âm thầm cẩn thận hơn, Tô Thịnh cử một người phụ nữ thần bí như thế này đến với tôi rốt cuộc có mục đích gì?
Lẽ nào ông ta sợ tôi liên lụy đến Tô Mộc, muốn giết người diệt khẩu?
Nhưng Tô Mộc đã nói, tôi là con đường giúp anh ta trở lại cõi dương, tôi sống thì anh ta sống, tôi chết thì anh ta cũng không thể ở lại cõi dương này, dù Tô Thịnh có sợ tôi làm liên lụy đến Tô Mộc, cũng sẽ không giết tôi mới đúng.
Nghĩ vậy, tôi có phần yên tâm hơn, nghe bà ta giới thiệu câu được câu không.
Theo như bà ta giới thiệu, bà ta tên là Trần Á Lan, là người hầu của nhà họ Tô, cũng sẽ theo hầu tôi.
Tôi khách khí gật đầu, muốn hàn huyên cùng bà ta một chút, nhưng hiện tại tâm trạng không tốt lắm, cũng chưa tin tưởng Trần Á Lan, định nói, nhưng lại thôi.
Trần Á Lan cũng không để ý, bà ta dường như rất thích nói chuyện, thấy tôi không nói lời nào, cười tươi tự giới thiệu thật kỹ về bản thân.
Lúc này tôi mới biết, thì ra bà ta không chỉ là vú em được nhà họ Tô trả tiền mời đến, mà là người hầu thực sự của nhà họ Tô, giống như người hầu phục dịch trong xã hội cũ.
Thậm chí ngay cả Tô Đoàn cũng là do bà ta nuôi từ nhỏ đến lớn.
Theo như bà ta kể, trước đây khi bà ta chưa được sinh ra, gia đình bà ta có mở một lò giết mổ, mỗi ngày bố bà ta đều phải giết mổ động vật.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, có điều một tháng trước khi sinh bà ta, bố bà ta đã phạm phải sai lầm lớn, khiến cả bố lẫn mẹ bà ta đều chết thảm.
Nói đến đây bà ta dừng một chút, dáng vẻ rất đau xót.
Tôi kinh hãi trong lòng, quả nhiên bà ta là ma quỷ!
Bà ta còn chưa ra đời thì bố mẹ đã chết, vậy thì chẳng phải bà ta là bào thai quỷ hay sao?
Chỉ là hiện tại rõ ràng nhìn bà ta đã ngoài 40 tuổi, không thể nào là bào thai quỷ được, nếu như quỷ còn có thể tiếp tục lớn lên, thì Tô Mộc hiện tại đã tuổi già sức yếu lắm rồi.
Thấy khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc của tôi, Trần Á Lan lập tức nở nụ cười, hỏi tôi: “Có phải cô cho rằng tôi đã chết, bây giờ là quỷ không?”
“Không... phải sao?” Tôi do dự nói.
“Ha ha, tôi vốn đã chết trong bụng mẹ, biến thành bào thai quỷ, có điều nhờ cơ duyên, tôi đã gặp bố của ông chủ Tô, chuyện kể ra thì dài lắm, nếu như cô muốn nghe, tôi sẽ kể cặn kẽ cho cô nghe.”
Vừa nói bà ta lại liếc mắt nhìn Trịnh Lâm, lần này cũng không kiêng dè gì nữa, trực tiếp nhắc đến Trịnh Lâm, nói: “Chính ra, thân thế của tôi với cậu ta ít nhiều có chút quan hệ.”
Có liên quan với Trịnh Lâm?
Tôi nghe Trần Á Lan nói xong trong đầu hoàn toàn mơ hồ.
Năm ngoái Trịnh Lâm chẳng may chết thảm, lại vừa mới trở thành tiểu quỷ của tôi, cơ thế Trần Á Lan sao có thể liên quan đến Trịnh Lâm?
Tôi rất tò mò, bảo Trần Á Lan nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì.
“Chắc cô cũng biết, làm nghề giết mổ trước nay có một quy định, đó là không được giết động vật đang mang thai, nhất là khi trong bụng đã hình thành con, có điều khi tôi sắp được sinh ra, bố tôi đã giết một con bò cái sắp sinh, chính vì chuyện này, nhà tôi mới gặp họa.”
“Con bò đó do một người lạ đưa tới, nói là mẹ hắn bị bệnh, đang rất cần tim bò để bồi bổ sức khỏe, lúc đó bố tôi thấy bụng con bò đã lớn, còn đặc biệt hỏi xem có phải nó đang mang thai hay không, người kia nói không phải, chỉ là do bò ăn rất tốt, nên mập hơn mấy con bò bình thường một chút thôi.”
“Bố tôi cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dùng dao cắt tiết, lúc lấy nội tạng, mới phát hiện trong bụng bò đã có con, hơn nữa cũng sắp sinh.”
“Lúc đó bố tôi mới ý thức được đã xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm đại sư hóa giải, sau lại tìm được bố của ông chủ Tô. “
Trần Á Lan nói.
“Sau đó thì sao, chuyện này có liên quan gì đến tiểu quỷ tôi đang nuôi?” Tôi hỏi.
“Cô cứ bình tĩnh, nghe tôi kể rõ cho, bố của ông chủ Tô rất có bản lĩnh, chỉ liếc mắt nhìn bố tôi một cái, cũng biết nhà tôi sắp xảy ra chuyện, còn biết mẹ tôi sắp sinh, ông ấy chỉ nói một câu với bố tôi, đó là cả nhà tôi đã bị người ta phù phép rồi.”
Tôi kinh hãi: “Phù phép? Là phù thủy người Thái Lan làm sao?”
Trần Á Lan liếc mắt nhìn tôi, gật đầu nói: “Là phù phép mẹ con, tính theo thời gian bò mẹ mang thai, vừa đúng thời gian mẹ tôi mang thai, cho nên dường như mẹ tôi và bò cái đã thiết lập mối quan hệ nào đó, sau khi bố tôi giết bò cái, mẹ tôi đã không bình thường rồi, buổi tối thường đứng ngủ, chốc chốc lại cất tiếng như tiếng bò kêu, hơn nữa không hề ăn cơm, chỉ ăn cỏ xanh, cuối cùng sau một tuần, một đêm bố tôi nằm mơ giết bò, đã giết chết mẹ tôi, còn bố tôi sau khi tỉnh lại, không chịu nổi đả kích lớn này, cũng tự sát.”
“Sau đó tăng nhân Thái Lan đưa bò đến nhà tôi ngày đó đào xác lên, muốn khoét tôi ra khỏi bụng mẹ, đúng lúc này ông cụ Tô chạy tới đã cứu tôi, mới có tôi của ngày hôm nay.”
Đợi bà ta nói xong, đột nhiên tôi nhớ lại Tô Mộc từng nhắc đến một từ.
Thiên thai.
Khi anh giới thiệu cấp bậc vật quỷ với tôi đã từng nhắc đến thiên thai, chính là đợi đứa bé trong cơ thể người mẹ được đủ chín tháng, sau khi đã có thể độc lập, tự chủ sinh mệnh.
Thông thường một đứa trẻ 9 tháng tuổi khi sinh ra, cũng đều có thể sống, chỉ là hơi sinh non một chút.
Mà theo huyền học, lúc này em bé đã có thiên hồn, đầy đủ cả tam hồn, nếu chết trước khi sinh, sinh khí sẽ ở mức mạnh nhất, biết che đi hơi thở chết chóc trên người, từ đó giữ lại thiên hồn, hình thành vật quỷ đầy đủ tam hồn!
Tên là thiên thai.
Cũng vì có thiên hồn, nên dù thiên thai là vật quỷ, nhưng nó vẫn có thể lớn lên một cách bình thường, sống như một con người bình thường, không sợ ánh mặt trời và mưa gió sấm chớp, lực sát thương cực lớn, đó là lựa chọn tốt nhất để luyện tiểu quỷ!
Chính vì muốn đoạt được thiên thai, tăng nhân Thái Lan đã dày công thiết kế một cái bẫy như vậy, lợi dụng sự giống nhau giữa chu kỳ mang thai của mẹ Trần Á Lan và bò cái để ra tay với nhà bà, thật là ác độc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]