“Nghiêm túc mà nói, Long Bà Viêm được coi là sư thúc của tôi, ông ấy và sư phụ tôi là huynh đệ đồng môn, nhưng tôi chưa từng gặp ông ấy, chỉ từng nghe tên thôi, cũng chẳng có giao tình gì với ông ấy.” Đường Dũng nói, một câu nói liền vứt bỏ sạch quan hệ giữa anh ta và Long Bà Viêm.
Tay của Tô Mộc bỗng ấn xuống, móng tay thon dài trực tiếp ấn xuống vết thương của Đường Dũng, đau đến nỗi khiến Đường Dũng gào khóc thảm thiết.
“Chả trách anh lại để người chạy mất, quả phụ họ Vương đó căn bản chính là sư tỉ của anh! Nói đi, bà ta đi đâu rồi? Nếu anh không giao người ra đây, haha...” Tô Mộc nói rồi, trên mặt đã xoẹt qua một tia dữ tợn, móng tay ấn thẳng vào trong da thịt của Đường Dũng, một luồng âm khí màu đen trực tiếp chui vào cơ thể Đường Dũng theo ngón tay anh ta.
Đường Dũng lập tức như bị sét đánh, cả người bắt đầu run rẩy, khớp hàm liên tục đập vào nhau, tròng mắt cũng trắng bệch ra.
“Đại ma đầu, anh mau thả lão đại của tôi ra, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!” Diệu Diệu thấy Đường Dũng bị giày vò, liền hét lên, vùng vẫy xông tới chỗ Tô Mộc, chỉ là thằng bé cũng đã bị thương nặng, còn chưa xông đến trước mặt Tô Mộc thì chân nọ đã vấp vào chân kia, tự mình té ngã.
Tôi lập tức đỡ Diệu Diệu dậy, khuyên Tô Mộc: “Bọn họ đều đã bị thương nặng thế rồi, có lẽ không phải là cố tình thả quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2055500/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.