Hạ quyết tâm, Tần Nghị bắt đầu vùi đầu vào bàn thức ăn, ăn ngấu nghiến. Hắn muốn bổ sung sức chiến đấu, để thời khắc bảo trì tràn đầy sức lực, không để cho kẻ khác có thời cơ thừa dịp.
Bên dưới bàn ăn, Triệu Kỳ đá hắn một cước, một cước, lại một cước.
Xác định cô là cố ý, Tần Nghị buông chén cơm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn thẳng cô: “Làm sao vậy?”
Triệu Kỳ vẫy vẫy tay, ra hiệu sát lạ gần, hai khuôn mặt sát lại bên nhau trên bàn cơm.
Bạc môi tiến đến gần lỗ tai hắn, Triệu Kỳ rỉ tai: “Anh có cảm giác, chung quanh có chút gì lạ không?”
Là lạ? Tần Nghị cẩn thận nhìn chung quanh một chút, tất cả mọi người đang ăn, người bưng bê liên không dứt. Quán ăn rất bình thường, tựa hồ không có chút dấu hiệu khả nghi nào.
Thấy mặt hắn mờ mịt, Triệu Kỳ còn nói: “Nhắm mắt lại, cảm thụ một phen.”
Tần Nghị nghe lời nhắm mắt, lặng im nghe ngóng xung quanh.
“Như thế nào?” Một lát sau, Triệu Kỳ hỏi.
Tần Nghị một hồi lâu mới mở mắt, nhìn cô, gật đầu: “Ân, có một chút.”
“Hình như có người chăm chú nhìn chúng ta.” Triệu Kỳ khẳng định nói.
“Đúng, hơn nữa lại nhìn như muốn lột trần hết chúng ta ra.” Tần Nghị bổ sung.
“Hơi quá đáng.” Triệu Kỳ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, hai người lâm vào trầm tư: là ai? Ban ngày ban mặt dĩ nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn họ?
Một người nhìn về phía trước, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-cua-em/3224269/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.