Ăn không vô nữa.
Triệu Kỳ để đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía đối diện, người đang ai oán cầm đôi đũa châm chọc trên bàn ăn, bất đắc dĩ thở dài. “Tần Nghị, anh rốt cục là làm sao vậy?”
“Tâm tình anh không tốt.” Tần Nghị bĩu môi, buồn bã nói.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Mí mắt Tần Nghị không ngước lên, sắc mặt tối sầm: “Trong lòng em biết rõ.”
Trong lòng tôi biết rõ? Triệu Kỳ suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: “Là bởi vì tôi không giúp anh nói rõ với Thanh Thanh?”
“Cũng một phần.” Tần Nghị vùi đầu, tận sức vầy vò thức ăn.
Một phần? Còn có chuyện khác.
“Bởi vì Mạnh Sâm?” cô suy đoán.
Triệu Kỳ nghĩ rằng cô đã đoán đúng. Bởi vì những thứ thức ăn trên bàn đã bị Tần Nghị đâm chọc cho thê thảm không dám nhìn.
Nhanh đưa đĩa đồ ăn còn chưa bị chọc phá tới trước mặt mình, cô không nhịn được giáo huấn hắn: “Đừng có phá đồ ăn nữa, anh đừng vì tâm tình bản thân không tốt mà làm hư chúng, đây là kết tinh của những người nông dân vất vả khổ cực đó! Nếu không ăn hết, tôi sẽ gói mang về, cơm chiều cũng không cần lo nữa rồi.”
Tần Nghị tức giận trợn mắt, thu hồi đữa, tự mình châm chọc chén cơm của chính mình. Hắn làm hư chính cơm của mình chắc không sao chứ?
Triệu Kỳ bất đắc dĩ nhìn. Nam nhân này, so với tính tình bốc đồng của Mặc Mặc còn khó hầu hạ hơn.
“Mạnh Sâm là như thế nào với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-cua-em/3224268/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.