68118.
Lúc Cố Phi Yên tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Cô chưa kịp mở mắt, liền nghe thấy bên tai có giọng nói rất nhỏ, hết sức đè thấp, hình như sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi.
“Anh, Tiểu Yên phải chịu rất nhiều giày vò! Trên người toàn là vết ứ đọng xanh tim, bác sĩ nói ít nhất phải nửa tháng mới từ từ biến mất… Anh thật đáng ghét, tại sao cứ phải đi ra nước ngoài cơ chứ?”
“Em biết, anh không muốn cô ấy bị anh liên lụy, không muốn thành gánh nặng của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy sống không hề tốt chút nào, anh sao không dứt khoát mang cô ấy đi cùng?”
“… Cô ấy không muốn? Anh làm sao biết cô ấy không nguyện ý?!”
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Âm thanh biến mất, tiếp đó là tiếng bước chân đến cạnh giường, tay Cố Phi Yên đặt trên chăn bị nắm chặt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người bên cạnh đang nức nở.
Cố Phi Yên thầm thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là đôi mắt Sở Điềm Điềm khóc đến đỏ hoe.
Cô biết, lại là cô gái này.
“Tiểu Yên, cậu tỉnh rồi?” Thấy Cố Phi Yên mở mắt, Sở Điềm Điềm lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, trong mắt lộ ra vui sướng nói, “Tôi đi gọi bác sĩ, để người ta kiểm tra cho cậu!”
“Không cần, tôi không có việc gì.” Cố Phi Yên lắc lắc đầu, cầm lại tay Sở Điềm Điềm, “Điềm Điềm, cám ơn cậu.”
“Ngu ngốc, ít làm kiêu đi, tôi mới không cần cậu cảm ơn!” Sở Điềm Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949292/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.