Lái xe ra khỏi Vân Thiên uyển, khi Chiến Mặc Thần đi qua một tiệm thuốc, bỗng bất ngờ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Cố Phi Yên? Cô ấy sao chạy ra từ chỗ đó?
Là anh dày vò cô quá mức, khiến cô không thoải mái sao?
Liếc Cố Minh Châu đang hôn mê, Chiến Mặc Thần tắt máy xuống xe, bước bước lớn đi tới hàng thuốc.
...
"Tiểu thư, đây là đơn của cô, xin hãy giữ kỹ."
"Đúng rồi, xin hỏi có nước khoáng không, có thể rót giúp tôi một cốc không?" Cố Phi Yên hỏi.
"Được, mời ngồi đợi." Nhân viên trong cửa hàng rót cho Cố Phi Yên một cốc nước.
"Cảm tạ."
Cố Phi Yên xé mở bọc nhựa, đang định cho viên thuốc vào miệng, một đạo thân ảnh cấp tốc chụp lấy lòng bàn tay cô, cường thế ngăn trở động tác của cô.
Chiếc cốc giấy rơi xuống đất nước bắn tung tóe, viên thuốc lăn lăn trên đất, nhiễm phải bụi xám, không thể uống được nữa.
"Chiến Mặc Thần, anh có bệnh à?"
Vừa ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt quen thuộc, Cố Phi Yên giận cứng người.
"Cố Phi Yên, quả nhiên là em!" Chiến Mặc Thần cầm bọc thuốc trên quầy hàng, niết trong lòng bàn tay, trong giọng nói chất chứa tầng tầng tức giận, "Tôi vừa ra ngoài em đã đi mua thuốc, em cần phải gấp gáp đến thế sao, hử?!"
Cố Phi Yên hít sâu một hơi, gắng không bạo phát.
Tiệm thuốc nhỏ đã có rất nhiều đôi mắt nhìn sang đây, cô không muốn bị mất thể diện ở đây.
"Có chuyện gì ra ngoài nói, anh không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ!"
Lạnh lùng thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949223/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.