May Sở Nghiễn không có từng bước ép sát.
Ăn trưa xong, Sở Nghiễn muốn đưa Cố Phi Yên về nhà, cô cũng không từ chối, chỉ là đứng tiễn Sở Nghiễn ở cổng tiểu khu xong, quay người bước nhanh chân vào trong.
Nhưng cô chưa đi được bao xa, cái đầu cúi thấp đã va phải bức tường thịt rắn chắc.
"Chết tiệt!" Cố Phi Yên xoa xoa đầu, trong lòng thầm buồn bực.
Việc xuất hành trong hôm nay thật xấu.
"Xin lỗi... " Người bị va phải nói lời xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn, lời Cố Phi Yên định nói mắc kẹt ngay trong miệng.
Chiến Mặc Thần!
Tại sao lại va phải anh ta rồi? Còn đáng ghét hơn gặp quỷ!
Phút chốc trên mặt lạnh đi, Cố Phi Yên rũ mắt, lách qua người Chiến Mặc Thần.
Nhưng cổ tay lại bị người ta nắm chặt.
Bước chân của Cố Phi Yên bị buộc dừng giữa chừng.
"Anh định làm gì?" Vùng vẫy rút tay mình về, Cố Phi Yên lạnh lùng nhìn Chiến Mặc Thần, mỉa mai nói, "Tôi khuyên anh nên duy trì khoảng cách với tôi, nếu không, tôi cũng không biết bao giờ lại tiếp tục trèo lên giường anh chơi đâu."
"Có thể."
"Cái... Cái gì?" Cố Phi Yên nghĩ mình nghe nhầm.
"... " Chiến Mặc Thần sầm mặt, "Không có gì hết! Biến!"
Anh cảm thấy mình điên rồi.
Vô duyên vô cớ đợi ở đây lâu như thế, vô duyên vô cớ nhớ đến điều không thể nói ra nhiều năm trước.
Không điên, thì là cái gì?
"Anh mới phải biến! Đồ bệnh hoạn!" Phát ra một tiếng bực bội, Cố Phi Yên nhấc chân đi.
Cô mới đi được hai bước, tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-ba-dao/3949205/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.