Đêm này Cố Bình An ngủ cũng không được yên giấc lắm.
Tiểu biệt thự ở cạnh biển trên vách núi cheo leo, ở ngoài cửa sổ chính là một vùng biển sâu thẳm, sóng biển vỗ vào tảng đá, âm thanh khuấy động, vốn là một chuyện rất hưởng thụ, cô lại nghe được ở xa xôi truyền đến tiếng súng, lẻ loi rời rạc, gần như giằng co cả đêm, đây là súng ống đặc biệt phân tán ở một số quốc gia quản lý lỏng lẻo, hầu như bỏ mặc không quan tâm, nếu không, tại sao không nghe thấy tiếng của còi cảnh sát mà chỉ nghe thấy tiếng súng.
Quốc gia này, đến tột cùng là làm cái gì mới xem là phạm pháp?
Giết người không phạm pháp, vậy cái gì mới phạm pháp đây?
Lăn qua lăn lại, lo lắng quá nhiều, cuối cùng mệt mỏi không thể mở ra được yên tĩnh, lúc này mới ngủ thiếp đi.
Ngày mai.
Trời đẹp vạn dặm.
Một đêm cô chưa chợp mắt, ngay hôm sau bất ngờ thức dậy sớm, dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác mệt mỏi, Mục Lăng không ở trong phòng, trên bàn để lại một tờ giấy, nói hắn có việc ra ngoài, chìa khóa xe để lại cho Cố Bình An.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, ở một nơi xa lạ, chỉ có một mình cô, trong lòng Cố Bình An có chút sợ hãi.
Nhưng mà, chút hoảng sợ ấy trôi qua rất nhanh.
Cũng không phải chuyện lớn gì.
Dù sao cô cũng là một nhân vật nhỏ, Mục Lăng làm chuyện của hắn, bận rộn mặc kệ cô, vậy thì thật là tốt, bản thân cô đi du lịch, tuy rằng ở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-ra-lenh-truy-bat-phuc-hac-boss-ngoc-manh-the/1765954/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.