Chương trước
Chương sau
Editor: Cẩm Tú -
Hôm sau đi làm, La Bách Việt liền nghiên cứu sổ sách cùng các đồng nghiệp, sau mười lăm phút, đã có kết luận.
"Chúng ta vẫn có thể thu được lợi nhuận! Mặc dù là không nhiều. Ngài Tô muốn thu lợi bao nhiêu?"
"Anh ta chưa nói." La Bách Việt cau mày."Nghe die;n;da/nl"qd khẩu khí của anh ta, có vẻ chúng ta phải kiếm được nhiều hơn NiNi, anh ta mới không bắt trường chúng ta đóng cửa."
Minh Minh líu lưỡi. “NiNi chẳng những mở cửa hàng chính mà còn mở thêm cả chi nhánh, nếu chúng ta có tài lực đó, thì còn phải ngồi ở đây mà phiền não hay sao?"
Mọi người ồn ào lộn xộn thảo luận. "Chúng ta hãy tăng lớp tuyển sinh, là có thể kiếm thêm tiền."
"Không thể nào, mọi khóa học đã được sắp xếp kín cả rồi, hơn nữa nếu có mở thêm 100 lớp, cũng không thể theo kịp Nini."
"Cho nên anh ta sẽ không nhượng bộ, chỉ là cố ý ném cái vấn đề khó khăn này để làm cho chúng ta phiền não sao!"
"Tôi sẽ thảo luận lại với anh ta." La Bách Việt rất đau lòng, chồng trước nhằm vào cô, lại liên lụy đến các đồng nghiệp vô tội, cô có trách nhiệm gánh vác chuyện này. "Đừng quá bi quan, tình huống tệ nhất là chúng ta chuyển đi, tôi sẽ không để cho anh ta giải tán ‘Canh Mầm’......" Chợt thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, cô kinh ngạc. "Sao vậy?"
Mọi người tôi nhìn cô...cô nhìn tôi, một cô giáo lớn tuổi nhất mở miệng. "Bách Việt, ngài Tô chính là chồng trước của cô phải không?"
Nếu bị đoán được, La Bách Việt cũng liền thừa nhận. "Con gái của chúng tôi ra đời ngay sau khi ly hôn, vì bảo vệ Tiểu Lam, tôi chưa bao giờ nói với người khác nó là người của nhà họ Tô." Ban đầu tổ chức hôn lễ khiêm tốn, không có người nào biết được diện mạo của cô dâu, làm cho cuộc sống sau khi ly hôn của cô rất yên bình.
"Vậy là tốt rồi! Hai người ngay cả con cũng có rồi, anh ta cũng không thể không nể tình, kiên quyết gây khó dễ cho cô!"
"Nếu thật sự sợ tôi khó xử, anh ta cũng sẽ không tự mình tới cửa đuổi người. Thành thật mà nói, lúc mới bắt đầu tôi die;n;da/nl"qd đã lấy thân phận vợ trước để nói chuyện với anh ta, cũng chỉ đổi lấy được mười ngày này." Giọng của La Bách Việt trở nên lạnh lẽo. "Cho nên xin mọi người phải thiết thực một chút, đây chính là mặt tiền để mở cửa hàng, nếu có ai đó từ bi cho tôi mượn tiền để vượt qua được cửa ải khó khăn này, càng nhiều càng tốt, đừng mộng tưởng hão huyền ngài Tô sẽ mở lòng từ bi." 
Các giáo viên im lặng. Cơn tức của La đại mỹ nữ rất mạnh nha, hiển nhiên đề tài chồng trước là địa lôi của cô, cô bé trợ lý ngây thơ còn cố tình chưa phát hiện, còn khoa trương đạp lên một cước.
"Chị La, nếu ngài Tô muốn tái hôn với chị, thì vị hôn phu mới của ngài ấy sẽ gây khó dễ cho chị, chị có cảm thấy đau lòng không?"
Vù, một cơn gió lạnh thổi qua, bầu không khí trở nên yên tĩnh gượng gạo, mọi người đều nhìn cô bé trợ lý bằng ánh mắt khiển trách, cô bé trợ lý ù ù cạc cạc. Cô có ý tốt quan tâm mà, sao mọi người lại khinh khỉnh nhìn cô như thế?
"Không, tôi không có cảm giác gì hết." La Bách Việt nhếch miệng, cười ôn nhu. "Nếu không phải là ngày hôm qua anh ta tới đây, tôi còn sắp quên mất anh ta trông thế nào rồi. Anh ta muốn tái hôn mấy trăm lần, muốn kết hôn với hà mã, cưới con voi, cưới cá nóc hay cưới yêu ma quỷ quái gì đó, tôi cũng không quan tâm, thật đấy, một chút cảm giác cũng không có."
"A......" Cô bé trợ lý lần đầu được mở mang kiến thức về biểu tình vừa điềm đạm vừa hung dữ, cuối cùng cũng biết mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, vội vàng sờ mũi một cái.
La Bách Việt vỗ vỗ tay. "Được rồi, sắp tới thời gian lên lớp rồi, ai có lớp thì đi nhanh đi, không có lớp thì tiếp tục ở die;n;da/nl"qd đây thảo luận."
************
Con trai chợt nhắc tới vợ trước, khiến Vương Lỵ Vân cảm thấy rất không ổn, buổi tối hôm sau phải thuyết phục con trai bỏ xuống chuyện công sự, mời mẹ con nhà họ Đàm tới nhà hàng ăn cơm, Tô Tế Nhân nhân tiện kéo Diệp Hoài Văn cùng tham dự.
Bầu không khí rất lạnh, nữ chính đứng ngồi không yên, nam chính thì mang bộ dáng không quan tâm, hai bà mẹ không thể làm gì khác hơn là cố gắng hâm nóng không khí.
"Nhã Hân, món cá sốt cà chua này ngon lắm đấy." Vương Lỵ Vân ân cần.
Mùi thơm của đồ ăn quá nồng, khiến Đàm Nhã Hân có chút buồn nôn."Cám ơn mẹ Tô, cháu tự lấy là được rồi."
Diệp Hoài văn đột nhiên nói: "Nhã Hân không quen ăn đồ ăn có hương vị quá nặng."
"Ôi trời, thế sao lại không nói sớm? Bác chọn nhà hàng món cay Tứ Xuyên, mỗi món ăn đều đậm vị......"
"Không sao, thỉnh thoảng nếm thử không tồi ạ." Đàm Nhã Hân mỉm cười. "Mẹ Tô đừng ăn quá nhiều, thân thể bác không khỏe, nên ăn thanh đạm một chút."
Vương Lỵ Vân rất cảm động. “Cháu thật thân thiết, giống như con gái của bác ấy, một mình bác ở nhà rất nhàm chán, cháu có thể đến thăm ta mỗi ngày là tốt rồi."
Tô Tế Nhân yên lặng dùng cơm, dạ dày có chút đau, mẹ mình đang bày Hồng Môn Yến*, càng làm cho anh ăn không ngon.
* Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Diệp Hoài văn cười nói: "Lần đầu tiên cháu gặp mặt Nhã Hân, đã cảm thấy cô ấy là một cô gái tốt bụng dịu dàng khả ái, đáng được thương yêu."
Đàm Nhã Hân đỏ mặt, mẹ Đàm cười nói: "Tô phu nhân, hiếm có cơ hội hai nhà chúng ta ở chung một chõ, cũng là die;n;da/nl"qd duyên phận, có đối tượng tốt, bà phải lưu ý giúp con bé đấy! Ly dị rồi cũng không sao, chỉ cần thương yêu con bé là đủ rồi." Bà lén nhìn Tô Tế Nhân. Nói trắng ra như vậy rồi, sao anh vẫn Bất Động Như Sơn vậy?
Diệp Hoài Văn nói: "Chỉ có điều cũng nên nghe ý kiến của Nhã Hân, quan trọng nhất là cô ấy có thích hay không......"
Vương Lỵ Vân lườm anh ta một cái." Hoài văn, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy." Vai phụ thì chen miệng vào làm gì? Bà ra ám hiệu với con trai. "Thật sao, đàn ông tốt khó tìm. Tế Nhân, Nhã Hân không thèm để ý đến chuyện con đã ly dị, con nghe chưa?"
Tô Tế Nhân uống trà, lạnh nhạt nói: "Hoài văn chính là một người đàn ông tốt."
"Cậu ta không phải trọng điểm." Đó, con trai không vội, bà làm mẹ lại cấp bách muốn chết đây rồi, Vương Lỵ Vân dứt khoát nói rõ. "Con chưa từng suy nghĩ tới việc tái hôn?"
"Không có." Tô Tế Nhân áy náy nhìn thư kí một cái, người sau đáp lại bằng một nụ cười khổ. "Con cho là mẹ hi vọng con tiếp tục độc thân."
"Có người mẹ nào sẽ hi vọng con mình cô đơn chứ?  Mẹ nghĩ là cuộc hôn nhân sai lầm trước đó đã làm cho con mệt chết rồi, cho nên cho con thời gian để hồi phục tâm tình, tất nhiên mẹ hi vọng con có thể tìm lại được đối tượng tốt."
"Con chưa bao giờ thấy cuộc hôn nhân ấy là một sai lầm." Bất luận anh có khai thông với mẹ như thế nào, cũng không có cách nào để thay đổi thành kiến đã bén rễ kiên cố của bà die;n;da/nl"qd dành cho Bách Việt, nên bây giờ anh không muốn uổng công nói nữa.
Anh lơ đãng ngó ra ngoài cửa sổ, thì nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua vỉa hè ở đối diện, người đàn ông có dáng người cường tráng, người phụ nữ dắt theo một cô bé —— chính là La Bách Việt và con gái anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.