Cam Nhuệ nhìn chằm chằm vào đêm tối thâm trầm, cong môi mỉm cười.
Cậu ta sẽ không dễ dàng để Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên như vậy!
Dạ Lăng Hàn một chân đạp một người, đạp hết Alpha và Beta xông tới ngã xuống đất.
Cửa phòng nghỉ rầm rầm đóng lại, Dạ Lăng Hàn quay đầu nhìn, hệt như sát thần đẫm máu, bước từng bước vào bên trong.
Mà trong phòng nghỉ, đã không còn chiến lợi phẩm của anh.
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, ngón tay phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.
“Em ấy đi đâu rồi?”
Đã đoán trước được Dạ Lăng Hàn sẽ nổi giận, nhưng đối mặt với cơn giận dữ của anh, Cam Nhuệ vẫn bị dọa tới toàn thân run rẩy, cậu ta lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Cậu ta… cậu ta nhảy cửa sổ trốn rồi.”
Dạ Lăng Hàn đi tới trước cửa sổ, anh hít hà, ngoài cửa sổ không còn chút mùi pheromone nào.
Xem ra, Kỷ Nhiên đã đi rất lâu rồi.
Bóng đêm phản chiếu vào trong đôi mắt anh, khiến đôi mắt anh vừa lạnh lẽo vừa thâm trầm.
“Kỷ Nhiên, dù em trốn đến chân trời, tôi cũng sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi.”
Cam Nhuệ cúi thấp đầu, khi cậu ta đang thầm suy tính bước tiếp theo của kế hoạch, một cánh tay bóp chặt cằm cậu ta, hung ác nâng mặt cậu ta lên.
“Về sau đừng giở trò trước mặt tôi.”
Dạ Lăng Hàn nhìn thấu cậu ta rồi! Cam Nhuệ giật mình thon thót.
Vừa định giải thích vài câu, sức lực dưới cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3608840/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.