Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng trước cửa bệnh viện.
Một bóng người nhanh chóng xuống xe, đi về phía Thịnh Duy Thanh.
“Giáo sư Thịnh, ngài sao vậy?”
Dung Thành cúi người đỡ Thịnh Duy Thanh vết thương chằng chịt dậy.
“Giáo sư Thịnh, tôi đưa ngài vào trong bệnh viện.”
Dung Thành vừa định dìu Thịnh Duy Thanh vào bệnh viện chữa trị, còn chưa kịp bước đi đã bị Thịnh Duy Thanh ngăn lại: “Đừng đi bệnh viện.”
Người của Dạ Lăng Hàn đứng chật hành lang bệnh viện, lúc này đi vào, không thể nghi ngờ chính là đυ.ng vào họng súng.
“Nhưng mà, vết thương của ngài rất nặng.”
Dung Thành lo lắng nhìn Thịnh Duy Thanh, thấy Thịnh Duy Thanh kiên quyết lắc đầu với cậu ta, Dung Thành chỉ có thể đỡ anh ta lên xe của mình.
Thịnh Duy Thanh cầm khăn tay lau vết thương, Dung Thành hỏi: “Giáo sư Thịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chút va chạm nhỏ.” Thịnh Duy Thanh hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Tôi vốn muốn đến bệnh viện thị sát, đúng lúc gặp giáo sư ở cửa bệnh viện.”
Thịnh Duy Thanh nhíu mày: “Bệnh viện kia là nhà cậu mở?”
“Vâng!” Dung Thành thấy sắc mặt anh ta khác thường, vội hỏi: “Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì?”
“Kỷ Nhiên đang trong bệnh viện.”
Thịnh Duy Thanh đã nghe nói chuyện Dung Thành cho Kỷ Nhiên vay hai mươi triệu, biết quan hệ giữa cậu ta và Kỷ Nhiên cũng không tệ lắm.
“Dung Thành, tôi có thể cầu xin cậu một chuyện không?”
“Giáo sư Thịnh, ngài nói đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589210/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.