Cưỡng ép cái gì đây?
Dạ Lăng Hàn nghĩ mãi không ra, anh cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kỷ Nhiên, anh đã biết, người này là của anh!
Chỉ có anh nói không muốn, Kỷ Nhiên không có quyền nói rời đi!
“Dạ Lăng Hàn… tôi không còn chút lưu luyến gì với anh!”
Tiếng nói của Kỷ Nhiên rất suy yếu, nhưng giọng điệu rất kiên định, giờ phút này cặp mắt vẫn luôn đờ đẫn trống rỗng kia lấp lóe ánh sáng quật cường.
Dạ Lăng Hàn bị chấn động lùi về sau một bước, siết chặt nắm đấm.
Cho dù chỉ giữ lại một cỗ thi thể, anh cũng sẽ không buông tay!
“Đưa em ấy đi bệnh viện!”
Dạ Lăng Hàn lạnh lùng nói: “Nhất định phải cứu sống em ấy.”
Xe con rít gào chạy đi, hướng về phía bệnh viện.
Viện trưởng nhận được thông báo, mang theo đội ngũ chữa bệnh chờ ở cửa bệnh viện từ sớm.
Xe con dừng trước cửa bệnh viện, cáng cứu thương lập tức được đẩy lên trước, viện trưởng nghênh đón, lên tiếng: “Cậu Dạ, đã chuẩn bị xong cáng cứu thương!”
Dạ Lăng Hàn không nói một lời, xanh mặt đặt Kỷ Nhiên lên cáng cứu thương.
Thịnh Duy Thanh được mời đến bệnh viện giao lưu học thuật, vừa ra cửa đã nhìn thấy Kỷ Nhiên nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt anh ta chấn động, sải bước lại gần.
Mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên gầy đến không nhận ra, trên mặt đều là tử khí xám xịt.
Thấy cảnh này, Thịnh Duy Thanh tiến lên tung cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589209/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.