Nghe thấy tiếng nói của Dạ Lăng Hàn, Kỷ Nhiên suýt nữa ném lọ thuốc trong tay ra.
Cậu nhanh chóng uống viên thuốc xuống, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập loạn, ra vẻ thản nhiên nói: “Tôi đang uống thuốc.”
Đầu tiên ánh mắt dò xét của Dạ Lăng Hàn rơi xuống người cậu, sau khi không bắt được bất kỳ cảm xúc bất thường nào, ánh mắt lại rơi xuống lọ thuốc trên tay cậu.
“Anh Thịnh kiểm tra sức khỏe cho tôi, nói sức đề kháng của tôi thấp, cho tôi uống những thuốc này.”
Kỷ Nhiên thản nhiên nói: “Anh sẽ không ngay cả tôi uống thuốc gì cũng muốn can thiệp đấy chứ?”
“Anh Thịnh?” Sự chú ý của Dạ Lăng Hàn bị xưng hô ‘anh Thịnh’ này hấp dẫn, sắc mặt anh lạnh nhạt: “Tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, đừng qua lại với Thịnh Duy Thanh. Cơ thể em không thoải mái vì sao không nói cho tôi? Bệnh viện và sở nghiên cứu dưới trướng tập đoàn Dạ Thị nhiều vô số kể, em còn cần đi tìm anh ta?” “Thịnh Duy Thanh là chuyên gia về mặt y học, tôi đi tìm anh ấy có gì không đúng?”
Dạ Lăng Hàn nhăn tít mày lại, đáy mắt đang dâng trào tức giận: “Đây chính là thái độ của em khi nói chuyện với tôi?”
Vẻ mặt quật cường của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn muốn chinh phục và tàn phá.
Thoáng chốc Kỷ Nhiên đã thiếu dưỡng khí, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra không chịu khuất phục.
Đối đầu với ánh mắt đen láy mà quật cường kia, đôi mắt Dạ Lăng Hàn đỏ bừng.
Kỷ Nhiên giống như một con sói không cách nào thuần phục, ép cậu nóng nảy sẽ bị cắn ngược lại.
Nhưng Dạ Lăng Hàn muốn chinh phục cậu, muốn nhìn cậu cúi đầu xưng thần với mình.
Trên tay anh tăng thêm sức lực, lời nói cũng hoàn toàn không một chút kiêng kỵ, vô cùng khiến người khác tổn thương: “Kỷ Nhiên, đừng ỷ vào việc tôi thích em, mà em có thể làm càn ở trước mặt tôi. Nếu như tôi muốn, động một ngón tay là có thể nghiền nát em. Trong mắt tôi, em chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đứng cho đúng vị trí của mình đi!” Kỷ Nhiên vẫn là vẻ mặt đó, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt.
Dạ Lăng Hàn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết cậu luôn.
Nhưng anh không nỡ.
Anh bỗng nhiên buông tay, hất Kỷ Nhiên ra, sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngày hôm nay, Dạ Lăng Hàn không quay trở về.
Nếu như ban đầu buổi tối Dạ Lăng Hàn không trở về ngủ sẽ khiến Kỷ Nhiên đau lòng, thì bây giờ sẽ không vậy nữa.
Đau lòng quá nhiều, trái tim đã dần chết lặng.
Sau khi uống thuốc tránh thai, Kỷ Nhiên đi ngủ.
Ngủ một giấc đến hừng đông, cậu phát hiện mình bị giam cầm.
Dạ Lăng Hàn phái rất nhiều vệ sĩ bao vây chặt chẽ biệt thự, rất hiển nhiên, không muốn cậu bước ra khỏi biệt thự nửa bước.
Nhưng mà, chuyện khiến Kỷ Nhiên không ngờ được vẫn còn ở đằng sau.
Sau khi mấy người hầu Omega đưa cơm sáng đến, lại có người vào phòng lắp đặt camera. Các ngõ ngách trong biệt thự, cho dù là phòng vệ sinh cũng bị lắp đặt camera.
Dạ Lăng Hàn không những muốn cầm tù cậu, mà còn muốn giám sát cậu.
Ngẩng đầu nhìn camera đen sì, Kỷ Nhiên không thể nhịn nổi nữa, bấm số điện thoại của Dạ Lăng Hàn: “Anh muốn giám sát tôi?”
“Trước khi em chưa sinh con cho tôi, đừng mơ rời khỏi biệt thự nửa bước.”
Dạ Lăng Hàn ném lại câu nói này rồi cúp điện thoại. Kỷ Nhiên giận dữ ném điện thoại di động xuống đất.
Điện thoại di động rơi vỡ tan, rõ ràng là không thể dùng được nữa.
Một tiếng sau, người hầu đưa đến một chiếc điện thoại di động mới tinh, thuận tiện lắp sim vào cho cậu luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]