Xa nhà gần bốn tháng,trong lòng Huống Vịnh Ninh ngập tràn tâm tình khó tả, mà khi cảnh tượng bừa bãinày ánh vào mi mắt, cô kinh ngạc trợn mắt há mồm, như một pho tượng điêu khắcđứng sừng sững ở trước cửa.
“Bị trộm viếng sao?” Theotrực giác, cô nghi ngờ hỏi.
“Không, sao lại hỏithế?” An Húc Thần lắc đầu, giả vờ nghi hoặc, trong lòng lại cười nghiêng ngả vìliên tưởng của cô.
“Vậy sao mà loạn thế này?Thôi đại thẩm?” Cô ngó vào trong, đúng là tất cả đều lộn xộn.
“Thôi đại thẩm cóviệc xin nghỉ, một thời gian không đến.” Anh ngậm ngùi, vì cuộc sống không cóai thu xếp thật đáng thương.
“Vậy anh......” Tínữa thì thốt ra lời nói quan tâm, cô vội dừng lại. Giờ cô không quen anh, khôngcần phải quan tâm nhiều như vậy.
Ánh mắt ai oán nhìn vềphía cô. “Nếu có em ở đây, sẽ không tệ như vậy.”
“Em không phải người ởcủa anh!” Cô tức giận đáp. Phụ nữ lo lắng mọi chuyện cho đàn ông là vì tìnhyêu, nhưng người đàn ông bình thường đều cho đó là chuyện đương nhiên.
“Đương nhiên khôngphải, cho nên Thôi đại thẩm làm gì cũng không giống em thường làm.” Anh phảnứng nhanh nhạy, né được quả địa lôi.
“Không giống thế nào?” Côcảm thấy tò mò.
“Em có nhiều hơn một vị.” Anh chỉ ra.
“A?” Nói gì vậy? Cô nghekhông hiểu.
“Hương vị tình yêu.” Anhchân thành chăm chú nhìn cô, tuy nghe qua như lời ngon tiếng ngọt, nhưng đây làsự thật, thức ăn của Thôi đại thẩm, không giống Vịnh Ninh làm, bây giờ nói đến,mới hiểu khác ở chỗ chính là tư vị tình yêu.
Huống Vịnh Ninh không cảmkích tặng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-du-hoac/52711/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.