Cố Hạ rất muốn đi thăm Hàn Tử Tây, nhưng nói với Lãnh Dạ rất nhiều lần rồi nhưng hắn vẫn không đồng ý.
“Ông xã, ông xã đẹp trai... em đến một chút rồi sẽ về ngay, nhật định sẽ không ở đó lâu đâu...” Có Hạ đưa hai ngón tay chỉ lên trời, làm ra bộ dáng thề thốt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Lãnh Dạ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vừa lật tờ báo vừa nhấm nháp ly cà phê.
Tên đàn ông thối, tại sao hắn lại bá đạo như vậy chứ...
Cố Hạ thầm lườm hắn một cái. Sau đó đi đến sau lưng rồi ôm lấy cổ hắn, giọng nói làm nũng mềm nhũn vang lên: “Ông xã, em xin anh đấy được không? Em biết anh là người tốt nhất...”
Lãnh Dạ để tờ báo xuống, sau đó gỡ bỏ tay của cô ra và đứng dậy.
What!!!
Ngay cả như vậy hắn cũng không đồng ý sao? Xem ra cô phải sử dụng chiêu cuối cùng mới được!
“Họ Lãnh kia, dựa vào cái gì mà anh keo kiệt như vậy chứ? Anh cho rằng anh là ai? Chúng ta cũng không hề có bất cứ giấy tờ gì chứng minh quan hệ, vậy thì em muốn đi đâu thì kệ em. Em nói cho anh biết là do nể mặt anh thôi, anh không cho em đi thì em không thể đi sao? Anh có muốn thử xem em có dám đi hay không?
Em mà đi thì sẽ không thèm quay lại nữa!
Người ta muốn tự do một chút cũng không cho, sống một cuộc sống như vậy thì sống làm gì? Chúng ta chia tay đi!
Dù sao anh cũng không còn lạ gì em nữa! Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491840/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.