Hắn vốn không cho rằng lừa gạt bao lâu sẽ mang cái nón xanh nhỏ này trở về, đương nhiên không phải là vì muốn cho tất cả mọi người biết hắn đội nón xanh trên đầu, dù sao người biết rõ quan hệ giữa hai người,cũng chỉ có vài người!
Một là để kiềm chế Hàn Tử Tây, hai là...
Sở Trạm Đông xoay người nói: "Thời gian không còn sớm, về đi!"
Không trả lời cũng không phản bác, đó chính là chấp nhận?
"Sở Trạm Đông!" Sở Bích Đình sau lưng hắn lạnh lùng nói: "Chị đã nói rồi, đời này cũng sẽ không để Hàn Tử Tây sống yên ổn, mặc kệ em có yêu nó thật hay không, thái độ của chị cũng sẽ không thay đổi, nếu như em không muốn về sau phải khó xử, thì cứ việc yêu đi!"
Sở Trạm Đông chân bước đi vẫn không ngừng, vốn dĩ trong đôi mắt còn mang theo nụ cười , nhưng trong nháy mắt so với ánh trăng còn lạnh lùng đến trong trẻo hơn.
**
"Bất Hồi, Bất Hối..."
Tình trạng của Bất hối vẫn không giảm bớt, thuyền chở Hàn Tử Tây đã vô cùng chậm, nôn mửa mặc dù có giảm bớt nhưng cũng thật vất vả sau khi lên bờ, liền bắt đầu nóng dần lên.
Hàn Tử Tây nhanh chóng lau mồ hôi lạnh đổ trên đỉnh đầu, dứt khoát ôm lấy, chân chạy như bay, lại bị một đám người áo đen ngăn cản đường đi.
Trời không sợ, đất không sợ, Hàn Tử Tây trong nháy mắt nhìn thấy bọn người kia, càng ôm thật chặt dứt khoát, lui về phía sau.
Người dẫn đầu của nhóm người lộ ra một tấm hình, bước chân Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-anh-that-la-nham-hiem/1491796/chuong-63-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.