Di Giai Kỳ sợ hãi, hắn càng kéo cô đi về phía trước thì cô càng lùi ra sau cố rút tay lại liên tục lắc đầu hoảng loạn la hét, không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng cô sợ lắm, Tần Bạch Dương hắn ta bị điên rồi!
" Không, buông tôi ra, BUÔNG TÔI RA, ANH ĐIÊN RỒI! TẦN BẠCH DƯƠNG ANH ĐIÊN RỒI! TÔI MUỐN LY HÔN, MUỐN LY HÔN. "
" Muốn ly sao?.... ĐỪNG CÓ MƠ, MỘT KHI ĐÃ LẤY TÔI RỒI THÌ EM ĐỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN LY HÔN. MAU ĐỨNG DẬY ĐI THEO TÔI! " Bạch Dương mạnh tay kéo lê cô trên sàn gạch ra khỏi phòng, đi được một đoạn thì dừng lại đem cô bế lên tay.
" Aaaaaa... Cứu tôi với, thả tôi ra.... Tần Bạch Dương tên khốn nạn.... tôi ghét anh... tôi hận anh, tôi đã sai lầm khi đồng ý gã cho anh... aaaaaa... buông tô.... "
" ĐỦ CHƯA? "
" Buông tôi ra, anh muốn đưa tôi đi đâu? Mau thả tôi ra! Aaaaaa.... "
Di Giai Kỳ được Tần Bạch Dương đưa đến một căn phòng rộng lớn, trước mặt cô là tấm kính trong suốt có thể thấy được bên trong là một bầy trăn rắn không rõ đang quấn lấy nhau, cô khẽ rùng mình một nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên, hắn đưa cô đến đây để làm gì. Di Giai Kỳ nhận ra điều bất thường cô lùi lại vài bước rồi xoay người định bỏ chạy thì bị hắn túm chặt lại trước, Giai Kỳ liền vùng vẫy kịch liệt tay chân đánh đấm vào người hắn miệng không ngừng kêu gào la thét.
" Buông tôi ra, buông ra, buông ra... Anh muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tran-tinh/908832/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.