Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời này, sửng sốt một hồi lại cảm thấy anh nói rất có đạo lý.
Phạm Nhật Minh thì có quan hệ thân thiết với cô gì đâu chứ? Nói cho cùng thì, anh và Hà Thanh có hợp nhau hay không, đều chẳng liên quan gì đến chuyện của cô cả, cô ở đây giận dỗi vô cớ để làm cái gì?
Sau khi đã nghĩ thông, Nguyễn Khánh Linh lập tức nhìn qua anh M, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Được, tôi đã biết rồi! Cảm ơn anh, bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.”
Phạm Nhật Minh nhìn màn hình điện thoại trong tay, cũng quá để ý mà cong nhẹ khóe môi lên, nhìn về phía khuôn mặt đang tươi cười kia, anh có thể nhìn thấy đôi gò má đang được lấp đầy bằng nụ cười của Nguyễn Khánh Linh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, cô nghe máy.
“Alo, xin chào ạ?”
“Khánh Linh, là tôi, Gavin.”
Những ngón tay đang nắm lấy điện thoại của Nguyễn Khánh Linh hơi run rẩy, qua một lúc sau cô mới hỏi: “Gavin, có chuyện gì thế?”
Lúc ở trường học, cô đã cố ý tránh xa người đàn ông này, cô vẫn luôn cảm thấy, ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô vô cùng nóng bỏng, dường như có thể thiêu cháy được mọi cảm xúc của cô, khiến cho cô luôn muốn chạy trốn.
“Tôi đã về nước rồi Khánh Linh ạ, chúng ta lúc nào gặp mặt, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Gavin trực tiếp đưa ra lời mời, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không muốn, cô uyển chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/1663057/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.