Giọng nói lạnh lùng và chán ghét của Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn khiến tổng biên tập tức giận, anh ta lập tức xông lên, hét lớn: "Đồ hèn hạ, bây giờ tôi sẽ xử cô." Nguyễn Khánh Linh đã chuẩn bị từ trước, lúc anh ta xông lên, cô nắm lấy hai vai của người đàn ông, dùng sức đùi đá lên phần đáy quần của anh ta. "A..." Tiếng kêu rên của tổng biên tập lập tức truyền đi, lúc này, các biên tập viên ở phòng làm việc bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng khóc đau đớn của anh ta. Các biên tập viên nghe thấy âm thanh ấy thì vội vã chạy đến, cuối cùng nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc. Người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh ấy đang đứng trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm trên đất, ôm lấy đũng quần của mình. "Anh là đồ háo sắc. Đúng là phần tử cặn bã của loài người. Quan hệ hợp tác của hai chúng ta kết thúc tại đây." Tổng biên tập nghe thấy lời này thì hận không thể túm tóc, cho người phụ nữ này một bài học, thế nhưng cơn đau ở vùng kín làm anh ta không thể đứng thẳng được. Thế là, anh ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Nguyễn Khánh Linh, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng đâu." Nguyễn Khánh Linh hoàn toàn không để ý, cô còn nở một nụ cười mỉa mai, không thèm quay đầu lại, rời khỏi phòng làm việc. Cô sẽ sợ anh ta sao? Lúc này, những người xung quanh cũng nhìn Nguyễn Khánh Linh bằng những con mắt khác nhau, có thương xót, có đồng tình, có kính nể. Nhưng nhiều nhất vẫn là đồng tình. Tên đầu trọc này có thể trở thành tổng biên tập là nhờ quyền thế của gia đình, sau đó thuê người có thể giúp anh ta quản lý tòa soạn, tòa soạn mới phát triển như hôm nay. Bình thường, số người phụ nữ bị hủy hoại trong tay của tên đầu trọc này không ít. Ai mà biết, hôm nay lại có một cô gái gầy gò yếu đuối làm nhục mặt anh ta trước mặt mọi người, hơn nữa... Còn đánh anh ta thảm như vậy... Thậm chí còn có biên tập viên thầm nghĩ trong lòng, dựa theo mức độ đau đớn trên mặt của tổng biên tập, có lẽ thế hệ sau của anh ta không thể có nữa rồi. Nói chung, cho dù anh ta có chuyện gì hay không, người phụ này đúng thật xui xẻo, nhất định bị anh ta báo thù đến chết. Nhìn những người xung quanh, tổng biên tập cảm thấy rất mất mặt, còn có tức giận, hét vào mặt bọn họ: "Các người ăn no nên không có việc gì làm đúng không? Vậy vào đây làm gì? Còn không mau đi làm việc?" Nói xong, những người vây xem đều nhanh chóng tản ra. Vẻ mặt của tổng biên tập đột nhiên trở nên vô cùng độc ác. Nguyễn Khánh Linh, hôm nay cô dám làm nhục tôi như vậy, tôi nhất định không cho cô sống yên lành. Bộ quần áo trên người bị cô vứt thẳng vào thùng rác bên ngoài biệt thự, chỉ cần bộ quần áo vẫn còn ở đó, cô vẫn cảm thấy dường như trên người mình còn lưu lại mùi ghê tởm của người đàn ông đầu trọc đó. Phạm Nhật Minh ở ngoài phòng khách, đương nhiên anh nhìn thấy lúc Nguyễn Khánh Linh vào đã làm gì. Anh bất giác suy nghĩ, Nguyễn Khánh Linh từ trước đến giờ đều rất tiết kiệm, sao đột nhiên hôm nay lại vứt quần áo như vậy? Nhất định là đã có chuyện gì xảy ra. Thế là Phạm Nhật Minh ra hiệu cho chú Hùng đi hỏi xem thế nào. Chú Hùng thấy vậy thì tiến lên trước, ngăn cản Nguyễn Khánh Linh đang muốn bước lên tầng, hỏi: “Cô chủ, sao cháu lại vứt quần áo đi như vậy?" Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh bình tĩnh: "Trên đường về gặp phải chó, bẩn rồi nên vứt đi." Nói xong, cô đi lên tầng. Phạm Nhật Minh mím môi, một lúc sau mới hỏi: "Vừa nãy cô ấy ra ngoài làm gì vậy?" "Hình như đi đến tòa soạn Hương Xuân để phỏng vấn, lúc cô chủ ra ngoài vẫn còn cười ha ha, tâm trạng rất tốt." Chú Hùng không thể hiểu được. Tòa soạn Hương Xuân, chắc là tòa soạn mà cô định ký hợp đồng. Phạm Nhật Minh trầm tư một lúc rồi nói: "Chú Hùng, chú đi tra giúp tôi về tòa soạn đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]