Bởi vì hành động mới vừa rồi của anh cho nên bây giờ hai người đang ở rất gần nhau, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể sạch sẽ của Nguyễn Khánh Linh.
Còn có gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ của cô. Trong lòng Phạm Nhật Minh hơi rung động, véo nhẹ cảm của cô bắt cô ngước nhìn mình, hỏi: “Đã mấy ngày không gặp rồi, có nhớ tôi không?”
Giọng nói của anh sát gần bên tai, cô chỉ cảm thấy lỗ tại hơi ngứa. Gương mặt mới hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên, lúc này thậm chí còn đỏ cả lỗ tại.
Nguyễn Khánh Linh chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của anh... khiêu gợi đến vậy, cô cảm giác đáy lòng mình hơi ngứa ngáy. "Không có!”
Nguyễn Khánh Linh đứng bật dậy khỏi giường, suýt nữa đã đụng vào mũi của Phạm Nhật Minh.
Loading...
Hơi thở của cô có hơi dồn dập, nhìn chiếc chăn trên giường, nói thật nhanh: “Tôi nghĩ tôi nên sang phòng khác thì hơn. Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một tí đi. Chúc ngủ ngon.
Nhìn cô gái nhỏ đang bỏ chạy trối chết, nụ cười trên khoé môi Phạm Nhật Minh ngày càng rõ ràng.
Cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Nhưng mà thỉnh thoảng chọc ghẹo cô chắc là sẽ thú vị lắm nhi.
Phạm Nhật Minh nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu lúc nãy của cô thi không kìm lòng được suy nghĩ.
Anh lại bật đèn lên, mở notebook ra gửi email cho Trần Hữu Nghị rồi bây giờ mới đi ngủ.
Nguyễn Khánh Linh chạy qua một phòng khác, cô leo lên giường ngủ, đắp chăn điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/1662989/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.