Khi xuống lầu để đi về nhà, tôi nắm lấy tay Tổ Hàng. Tổ Hàng nhìn tôi nghi hoặc, hỏi: “Sao thế?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười với anh ấy, trong lòng nghĩ, mặc kệ bọn họ có tính toán mục đích gì với con của tôi, tôi chỉ nghĩ đứa nhỏ này là của tôi và Tổ Hàng, là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Mặc kệ người khác thấy thế nào, tôi cùng Tổ Hàng sẽ yêu thương con của chúng tôi. Mọi thứ chỉ đơn giản là như vậy.
“Tổ Hàng, mặc kệ thế nào, em yêu anh, yêu con của chúng ta.” Tôi nói.
Thang máy không có người khác, Tổ Hàng ôm lấy tôi. Anh ấy không nói gì, càng ngày ôm tôi càng chặt. Tôi biết, yêu, từ này là từ anh ấy nói không được, nhưng tình yêu của anh ấy cho tôi thì tôi có thể cảm nhận được.
Lên xe, xe vừa nổ máy, tay cầm tay lái của Tổ Hàng đột nhiên nắm chặt, mày nhăn lại.
“Tổ Hàng, sao thế?”
Môi anh ấy hơi cử động giống như muốn trả lời tôi, nhưng chỉ vừa hơi động một chút như vậy, một giọt máu từ môi anh ấy chảy xuống.
Tôi kinh hoảng, vội vàng lấy khăn giấy lau vết máu cho anh ấy.
Anh ấy vội vàng cầm lấy khăn giấy trong tay tôi, lau lau quệt quệt rồi vò lại ném ra ngoài cửa sổ.
“Tổ Hàng, hay là anh cắn em một chút đi.”
Anh ấy quay sang tôi cười nói: “Không sao đâu, anh có thể xử lý. Hiện tại con của chúng ta cần dinh dưỡng, sau khi sinh cũng cần huyết khí để nuôi dưỡng thân thể.”
Lần trước anh ấy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734941/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.