Cùng tới nhà cảnh sát Trương ăn cơm còn có vài cảnh sát nữa, dù sao cũng ở cục cảnh sát, không phải ra khỏi cổng, có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại là có thể có mặt ngay.
Nhà cảnh sát Trương trang trí rất khá, phòng khách to rộng, có sô pha rất đẹp, trên sô pha còn có ảnh chụp của con anh ta.
Một bàn đầy đồ ăn đã bày sẵn, đã có hai cảnh sát ở bên này chuẩn bị. Trên bàn cơm, mọi người cũng không câu lệ, nói chuyện rất thoải mái, thậm chí đem cả chuyện nhạy cảm ra trêu đùa, không ngại tôi thấy sẽ chê cười. Hóa ra cảnh sát cũng nói những chuyện như vậy.
Sau đó, nói tới vụ án này. Mọi người có liên hệ tới vụ án của Lệ Lệ. Cảnh sát Trương chỉ thở dài, nói: “Chuyện năm ấy lại đến lần nữa. Ai, đau đầu quá! Lần này thuốc giảm đau không có tác dụng. Tôi đi ngủ trước, có việc gì các cậu gọi tôi.”
Tổ Hàng đột nhiên nói: “Anh đi ngủ cũng không ngủ được phải không? Bởi vì đau đầu thì dù ngủ cũng sẽ tỉnh vì đau đầu.”
Cảnh sát Trương vừa định đứng dậy khỏi bàn, thấy Tổ Hàng nói vậy lại ngồi xuống: “Sao cậu lại biết?”
Một viên cảnh sát nói: “Đúng rồi, đội trưởng, anh tới bệnh viện xem sao đi.”
“Đúng đấy, lần trước thấy anh đau như vậy em cũng thấy đau theo.”
Tổ Hàng chỉ ở vách tường nơi ban công gần phòng khách. Tôi nhìn qua, không thấy gì cả. Tổ Hàng nói: “Ở đó có một cái đinh. Cái đinh đó vô dụng, không cần để lại.”
“Đinh?” Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734893/chuong-227-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.