Lên cầu thang, ánh mặt trời chiếu xuống tay vịn bằng inox, ánh sáng phản chiếu khắp nơi. Bởi vì tay vịn có hoa văn, ánh sáng chiếu rất loạn khiến cả cầu thang đều có ánh mặt trời. 
Đàm Thiến liền nói: “Ánh sáng tốt thật, đường rất sáng.” 
Tôi gật đầu. 
Nhưng ở chỗ rẽ đầu tiên của cầu thang, ánh mắt tôi đảo qua góc gần đó, hình như có bóng dáng gì vừa lóe một cái. 
Trong lòng tôi cả kinh. Ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu tới như vậy, trong nhà hẳn không có quỷ được mới phải chứ. Sao vẫn có bóng dáng xuất hiện? Chẳng lẽ do tôi bị ảo giác? 
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, ở một chỗ rẽ khác tôi lại lần nữa thấy được bóng dáng kia, hơn nữa lại ở phía sau tôi. Tôi cả kinh quay đầu nhìn lại, rốt cuộc đã thấy bóng dáng kia rất rõ. 
Đó không phải là quỷ, mà là ánh sáng phản ra từ tay vịn chiếu khắp nơi khiến bóng chúng tôi bị in trên mặt đất, in trên tường. Đi ở cầu thang, một người có thể có tới năm sáu cái bóng, có lớn có nhỏ. 
Mà chúng tôi có bốn người đi lên lầu nên xung quanh có rất nhiều bóng. 
“A!” Đàm Thiến ở phía trước kêu lên. 
Cô Tả vẫn dùng giọng vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc hỏi: “Sao thế?” 
“A, em nhìn lầm thôi, em thấy bóng của mình. Hơi không quen ạ.” 
Hóa ra Đàm Thiến cũng nhìn lầm. Tôi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em cũng nhìn lầm.” 
Chủ nhà đi ở sau cùng nói: “Inox này rất tốt, vẫn còn bóng loáng. Nhà này đã xây hơn mười lăm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734817/chuong-189-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.