Tổ Hàng thấy tôi cũng nhíu mày, liền cười nói: “Em suy nghĩ làm gì?”
“À, Sầm Tổ Trạch rốt cuộc đi làm gì? Vì sao lại không trở về? Hay là chết ở bên ngoài?”
“Không, anh nhớ rõ mấy ngày trước khi xảy ra chuyện cậu ấy còn về lấy thêm gạo mang tới trường. Cũng chỉ cách mấy ngày thôi.”
“Mang gạo tới trường?”
“Khi đó đi học xa đều phải mang theo gạo với đồ ăn từ nhà để tự nấu cơm.”
“À, trong mấy ngày đó liệu anh ấy có xảy ra chuyện gì không?”
Tổ Hàng nhíu mày suy nghĩ, nói: “Cũng có thể. Rốt cuộc chuyện kia xảy ra rất đột ngột, không thì Sầm Gia thôn bọn anh cũng không đến mức ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Mấy ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong vân đột biến, tôi nghĩ tới câu này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi vẫn còn mặc áo ngủ đi phơi quần áo ở ban công thì nghe được tiếng gõ cửa. Từ sau khi Khúc Thiên biến thành Sầm Tổ Hàng, nơi này chúng tôi ở rất ít có người tới.
Tôi nhìn Khúc Thiên vẫn đang ở trên sô pha, do dự không biết có nên mở cửa hay không. Có lẽ hẳn là nhầm nhà rồi, nơi này đã nửa năm không có người ngoài tới. Ách, Linh Tử không tính là người ngoài.
Tôi quyết định đi mở cửa. Dù người đó có nhìn thấy Khúc Thiên trên sô pha thì sẽ nghĩ là đang ngủ thôi, ai sẽ nghĩ được đó là thi thể?
Tôi đứng phía sau cửa, hỏi: “Ai thế?”
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
“Tìm ai?”
Vẫn là tiếng gõ cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734652/chuong-107.html