Tôi nghi hoặc, không nghĩ ra sẽ là ai, có điều gì quan trọng. Nhìn Tổ Hàng lái xe, hoặc có thể nói là Khúc Thiên, môi anh ấy mấp máy, mi hơi nhíu lại, bộ dáng rất nghiêm túc, có lẽ rất coi trọng chuyện này. Rốt cuộc hoàng phù kia là đồ của Sầm gia. 
Vào thôn, Hoàng Phúc Vinh chỉ đường, đi một vòng thật lớn mới tới một ngôi nhà vách đất. Thật sự là một ngôi nhà vách đất đấy, cho dù ngay cả ở nông thôn cũng hiếm thấy được loại nhà này. 
Tổ Hàng đỗ xe, sau đó chúng tôi đi vào trong ngôi nhà bằng đất kia. Hoàng Phúc Vinh dùng ngôn ngữ địa phương lên tiếng gọi, một ông già từ trong nhà run rẩy đi ra. Nhìn qua, ông ta cũng ít nhất phải hơn tám mươi tuổi rồi. Tóc đã bạc hết, không râu, da mặt đã nhăn lại khiến không còn thấy rõ đôi mắt đang mở hay nhắm, nhìn tôi và Tổ Hàng một lượt. 
Ông ta không nói gì, tôi hỏi trước: “Ông, ông tìm bọn cháu ạ?” 
Nói xong tôi mới nhớ ra, vừa rồi Hoàng Phúc Vinh đã dùng tiếng địa phương nói với ông già, tôi dùng tiếng phổ thông không biết ông ta có nghe hiểu được không. 
Ông già kia nói chuyện, chỉ là vừa nói thì cổ đã không tự chủ được mà run rầy: “Các ngươi bảo người phá bình phong?” 
“Là chúng tôi!” Tổ Hàng nói. 
“Lấy ra đồ vật bên trong?” 
“Phải!” 
Bởi vì trả lời ông ta luôn là Tổ Hàng cho nên ông ta tự nhiên quay về phía Tổ Hàng, hỏi: “Ngươi họ Sầm?” 
Tổ Hàng do dự một chút, chỉ vào tôi nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734650/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.